Cả đêm hôm ấy, không một mi mắt nào trũng xuống, tám con mắt thẫn thờ như muốn nhìn sâu vào cái bóng tối u ám kia.
Gió lùa vào thổi bay nhè nhẹ làn tóc rối của Minh Anh càng để lộ ra một khuôn mặt mệt mỏi, đẫm nước mắt của nó.
Khoảng ba giờ sáng, giọng nói khô khan mới cất lên.
-"Dì..."
An Nhiên như người chết đuối vớ được phao bơi, ánh mắt cô liền hiện lên tia vui mừng khôn xiết.
-"Minh Anh, cháu rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện với dì rồi."
Bên kia im bặt đáng sợ, chừng mười mấy phút sau mới cất tiếng nhẹ như không.
-"Mẹ từng nói, chuyện của quá khứ cứ để mặc nó chìm theo thời gian đi... nhưng, cháu không thể, cháu không làm được."
Lồng ngực An Nhiên nhói lên, giọng nói rõ ràng đã chan đầy nước mắt.
-"Không sao, dì hiểu, nếu là dì dì cũng không thể chấp nhận được."
-"Mười mấy năm qua dì luôn ở bên cạnh cháu. Nói cháu hận dì là đúng, nhưng phần biết ơn dì dường như còn hơi nặng hơn phần thù oán kia. Cháu nghĩ kĩ rồi, cháu không dám chắc sẽ tha thứ cho dì, sẽ có thể xem dì là người mẹ thứ hai của mình như trước đây, nhưng cháu... sẽ cố gắng, cố gắng gạt bỏ hết tất cả."
Khóe mắt An Nhiên chảy xuống giọt lệ nhưng không giấu nổi niềm vui mừng.
-"Minh Anh, cảm ơn cháu, cảm ơn cháu nhiều lắm."
....................................................................................................
5h sáng...
Minh Anh cùng mọi người bị bịt chặt mắt bằng miếng vải đen kịt sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-su-menh-sao-choi/2038432/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.