Bảo bảo đau nhưng bảo bảo không nói, vì bảo bảo không nói nên chẳng ai biết bảo bảo đau~
_______
Giyuu xông thẳng ra, cũng phóng lên theo Yuki nhưng không chạm vào đống bùn kia. Cậu nắm lấy tay trái của cô rồi kéo ra, cũng may đống bùn kia chỉ mới hút vào một nửa cái chân, rất dễ kéo ra. Cậu đáp xuống đất, cô cũng đáp theo. Nhanh chóng cậu kéo tay cô nấp đằng sau bụi lùm phía xa, quan sát tình hình. Cũng không quên cho cô một cú vào đầu.
-"Cậu bị điên hả? Tự nhiên xông vào chẳng khác gì tìm chết cả!"
Cậu khẽ nói với sự tức giận, Yuki chợt cảm thấy cậu nhóc ngày nào còn thoi thóp trên tấm nệm của cô giờ đang dần trưởng thành. Hai mép miệng khẽ cong lên rồi vội hạ xuống. Thì thầm câu "xin lỗi" vừa đủ cho hai người nghe, rồi ra ám hiệu cho bụi lùm phóa bên kia nhìn thấy.
Chỉ mới là ngày đầu tiên, ngày đầu tiên đã gặp được một con quỷ như thế này. Thì ắt hẳn rằng trong đầu ai cũng nghĩ, tốc chiến tốc thắng đi thôi. Giơ lên một ngón tay như thể hiện cần phải đánh, rồi phía bên kia lại giơ năn ngón. Yuki khó hiểu, phòng thủ ư? Biết rằng phải tìm ra điểm yếu của nó nhưng làm sao khi mà bao phủ nó toàn là bùn?
Bây giờ cô đều biết cậu ta đang nghĩ cái gì. Nhưng điều cô thắc mắc nãy giờ là... tại sao con quỷ đó lại không hề có một chút động tĩnh gì? Giọt mồ hôi chảy trên gương mặt cô, một giây, hai giây... rồi ba giây. Yuki
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-mang-hoi-tho-cua-tuyet/225771/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.