Nước suối mát lạnh làm cho Đức Uy thêm tỉnh táo và bây giờ thì gương mặt tuấn tú đã trở lại hoàn toàn.
Hắn thở dài chán nản.
Hắn có đủ cơ trí và dũng cảm, hắn có thể đổi mạng với Lý Tự Thành, nhưng lần này thì kể như đã bỏ công không.
Hắn thấy chuyện làm quả là dại dột, công phu tìm ra tên họ Hạ Vân và công tác đặc biệt của hắn tại Uyển Bình, anh em “Cùng Gia bang” đã phải mất quá nhiều công, thế mà đành xem như đã đổ sông đổ biển.
Đức Uy nghĩ nhiều nhưng không khỏi một cái vấp, giá như hắn đừng cho Hạ Vân vào thành thì công việc có thể khó mà lộ ra được.
Hắn đã cẩn thận giấu thây của lão, lấy thẻ đồng của lão, nhưng hắn quên rằng lão đã có mặt tại thành nên nhiều người thấy mặt.
Một sự thất vọng làm Đức Uy chán nản, hắn ngồi dựa vào gốc cây nghe tiếng suối, hai mắt thẫn thờ.
Thình lình Đức Uy vụt đứng lên.
Cảm giác của hắn thật là bén nhạy, vì hắn đứng lên một lúc sau mới nghe tiếng động.
Tiếng động cách đó chừng mười trượng.
Tiếng động của bước chân, tạp loạn, hình như không phải bước chân người...
Đức Uy vội nhảy vào gốc cây núp.
Lát sau, một người cưỡi lừa thất thểu đi tới, người đó có dáng vẻ mệt mỏi.
Đến gần thì Đức Uy đã nhận ra cô gái đã gặp khi đi cùng với đạo sĩ, hắn nhảy ra ghìm cương con lừa lại giùm.
Cô gái giật mình nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289379/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.