Thật lâu, Mông Bất Danh vùng cười lạt : 
- Thật là giảo hoạt, một sang Nam, một ngược lên hướng Bắc, chúng cố làm cho người muốn theo cũng không biết đâu để mà theo. 
Nghê Thường cau mặt : 
- Nhưng chúng ta từ hướng Nam đến... 
Mông Bất Danh nói : 
- Hết thông minh rồi, bộ hướng Nam là cứ đi thẳng như ruột ngựa vậy sao, chúng không biết quẹo à? 
Nghê Thường nói : 
- Cứ theo dấu họ mà tìm, chắc chắn sẽ gặp. 
Mông Bất Danh lắc đầu : 
- Vô ích, cứ theo cách của họ thì rõ ràng họ muốn làm cho người theo bị đứt đuôi, một con người giỏi võ công, khi đã xa chỗ xuất phát rồi, muốn dừng lại lưu dấu đâu phải là chuyện khó. 
Nghê Thường hỏi : 
- Nếu vậy thì mình phải làm sao bây giờ? 
Mông Bất Danh nói : 
- Cứ theo tình hình này thì mình chỉ còn có cách... 
Nhưng rồi ông ta lại thở dài : 
- Thật thì khó mà giải quyết được vấn đề. 
Mẫn Tuệ vụt hỏi : 
- Mông lão gia, trên đất không có dấu chân đàn bà... 
Mông Bất Danh nói : 
- Nhưng một người đàn ông vác một người con gái đâu phải là chuyện khó. 
Mẫn Tuệ nói : 
- Nhưng nếu có vác người trên vai thì dấu chân rõ ràng hơn. 
Mông Bất Danh cau măt, ông ta nhìn dấu hồi lâu rồi nói : 
- Cả hai đều không có dấu nào đáng nghi ngờ là có vác người. 
Mẫn Tuệ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289369/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.