Mẫn Tuệ lao mình như bay trong giữa màn đêm.
Mông Bất Danh tay roi không ngừng, hai bánh xe như lướt bổng khỏi mặt đất, thế mà ông ta vẫn thấy như rùa bò.
Nghê Thường không thấy.
Vừa mới nói đó, nhưng bây giờ không biết cô ta ở đâu.
Cho đến khi Mẫn Tuệ tơi sát bên biển lửa thì Nghê Thường đứng trơ nơi đó tự bao giờ.
Mẫn Tuệ lắc tay nàng :
- Nghê Thường thấy ai không?
Nước mắt của Nghê Thường vụt trào ra :
- Không thấy ai cả.
Mông Bất Danh nhảy xuống xe, cỗ xe dừng lại trong bụi rậm xa xa và ông ta lao tới :
- Có không, thấy ai không?
Nghê Thường và Mẫn Tuệ lắc đầu.
Mông Bất Danh trầm ngâm :
- Có thể họ đã bỏ đi rồi... Đi, chúng ta đi...
Mẫn Tuệ lắc đầu :
- Không, tôi chờ lửa tắt.
Biết nàng quyết tìm dấu vết, cho dù đó là một cái thây cũng phải chứng minh, Mông Bất Danh lòng đau như cắt, nhưng ngoài mặt cố giữ bình tĩnh, ông ta nói :
- Đợi thì đợi, nhưng đứng ngoài sáng như thế này để làm mục tiêu cho thiên hạ hay sao?
Cả ba đứng tránh vào bụi rậm xa xa, nước mắt Nghê Thường và Mẫn Tuệ đầm đìa...
Mông Bất Danh không chịu tin rằng Thiên Hương đã chết trong biển lửa, thế nhưng ông ta vẫn cứ phập phồng, ông ta vẫn sợ khi lửa tắt.
Trời đã sáng rồi, lửa đã tàn.
Nhờ vào sương tan khá nhiều nên khi lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289366/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.