Trời tối đã lâu rồi. 
Chỗ nào cũng đã lên đèn, chỉ có một chỗ là không có. 
Không phải nói là chỗ đó ánh đèn không đợi ra ngoài, chớ bên trong sáng lắm. 
Chỗ đó, vừa nhìn thoáng qua, tưởng chừng như một đại trang viện, một tòa nhà lớn, một phú hộ gia, bên ngoài có vòng tường thấp, có cổng “tam quan”, bên trong có sân rộng, có vườn hoa, có mái dài với hành lang hung húc... 
Nhưng nhìn kỹ lại thì đó là một ngôi nhà thờ, vì dưới mái ngói ngoài cánh cổng, khuất trong bóng tối có tấm khuôn biển đề bốn chữ “thang thị từ dường” thật lớn. 
Lâu đời lắm, vì thế cho nên màu sơn bây giờ đã bầm đen, dấu thếp vàng cũng không còn chói lọi, nó đã lỳ xuống xạm màu. Chung quanh tấm hoành phi lô đổ tróc sơn. 
Mái ngói của cổng cẩn men xanh đồng hoà đen thẫm, rêu phong phủ đầy. 
Xế xế ngoài đường xa xa, có một xe mì, nói xe vì thùng nấu mì có bốn cái bánh, chớ thật sự bánh xe không còn sử dụng, lâu ngày dính khắn xuống đất; nó đã trở thành một “gian hàng” có mái, có bàn xung quanh, có lẽ từ khi được “thiết trì” nơi đây cho đến bây giờ cái “xe mì” này chưa bao giờ di động đúng với bản thân xe của nó. 
Xe mì này phải nói là khá lớn, bán đủ thứ mì, bán cả rượu. 
Thực khách, ẩm khách khá động, tấp nập. 
Phải chia ra phần “ẩm khách” vì có nhiều người đến không phải để ăn mì mà là uống rượu. Uống 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289306/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.