Ngưu Đầu tự 
Không ai hiểu tại sao ngôi chùa cổ này lại có cái tên lạ quá như thế. 
Đó là một ngôi chùa lâu đời nhứt, cách phía Nam thành Trường An khoảng hai mươi dặm. 
Tên chùa nghe không nhã nhưng cảnh sắc nơi đây thật nên thơ. 
Ngày xưa khoảng vào đời Đường, thi hào Đỗ Phủ đã từng lưu lạc và dừng chân tại nơi này vịnh cảnh đề thi, đó là một trong những thắng cảnh danh tiếng của Trường An. 
“Hoa đượm hương xuân chùa vắng vẻ, thì trúc gọi gió ao buồn”. 
Hai câu thơ vịnh hoa đào và rừng trúc dựa bờ ao trước Ngưu Đầu tự. 
Những ngày xuân, mặc khách giai nhân từng đàn kéo nhau tới viếng chùa, phần đông là ngắm cảnh. 
Bây giờ, đêm đã quá canh ba. 
Từ trong bóng tối dầy đặc hơi sương, vụt lướt nhanh một bóng người từ phía đám rừng trúc xét vào dãy hành lang vắng ngắt. 
Bóng ngừơi áo trắng: Lý Đức Uy. 
Hắn nhìn lên mái ngói cổng chùa và tung mình lên đó. 
Tụt nhẹ hai tiếng ngói âm dương cho lỏng ra, hắn cho hai miếng ngói hơ hỏng gắt lên nhau, chỉ cần một cơn gió mạnh là rơi xuống đất, hắn làm ba bốn nơi như thế rồi nhè nhẹ tung mình xuống phóng thẳng vào hành lang. 
Đứng nhìn một chút về địa thế, Lý Đức Uy bước ra phía đầu sân, hắn bước lui từ giữa sân trở lui qua hướng đông ba bước, hắn khum mình xuống moi một cãi lỗ to chừng bằng cái tô, hắn lấy nhánh cây không gát ngang và khỏa đất lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289288/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.