Ngọn đèn thật nhỏ, ánh sáng tỏa lờ mờ. 
Thật ra thì một gian phòng chỉ có hai người, ánh sáng như thế kể ra cũng là quá đủ. 
Nghệ Thường nói thật nhỏ : 
- La Hán, đừng có cau mày hoài như vậy được không? Nhìn mặt anh, em không làm sao chịu nổi. 
La Hán cười, cố nhiên nụ cười gắng gượng : 
- Nghệ Thường, anh không muốn cái buồn của anh lây đến em, em đáng lý phải là một cô gái không buồn, không biết buồn mới được. 
Nghệ Thường háy mắt : 
- Ai nói với anh vậy? Em đã buồn, đã biết buồn, chỉ có điều cái buồn của em không giống của anh thôi. 
La Hán hỏi : 
- Vậy chớ cái buồn của em là cái buồn gì? 
Như e thẹn, như tức mình, nàng vùng vằng : 
- Hổng nói đâu. 
Một cô gái đẹp mà hơi giận một chút là càng đẹp hơn lên, cái làm cho người mê mệt là cái tự nhiên chớ không phải cố làm ra vẻ. 
Nói câu nói đó, Nghệ Thường bày hẳn dáng sắc tự nhiên, thứ tự nhiên trời ban trong cái đẹp của nàng. 
La Hán ngồi nhìn trân trối. 
Nhưng rồi hắn lại thở dài quay đi chỗ khác. 
Nghệ Thường hỏi vào tai hắn : 
- Tại làm sao anh không dám nhìn em? 
La Hán lại thở ra : 
- Anh không xứng. 
Nghệ Thường hỏi : 
- Anh có thể làm chủ lòng anh, có thể cải biến được không? 
La Hán lắc đầu, mắt hắn hằn lên những đường nhăn thống khổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289285/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.