Nghệ Thường như nghe thấy một vấn đề trọng đại, sắc diện nàng thật khẩn trương. 
La Hán làm thinh. 
Ngồi im hồi lâu như để trấn tĩnh, Nghệ Thường nói từng tiếng một : 
- La Hán, tại làm sao anh lại giao thiệp với bọn gian tế Mãn Châu, anh đã biết rõ ràng họ là gian tế Mãn Châu, thế sao... 
La Hán chận ngang : 
- Phải, tôi biết họ là gian tế Mãn Châu, trước khi đến đây, lúc còn ở Hồi Hồi bảo là tôi đã biết. 
Nghệ Thường cau mặt : 
- Thế sao anh còn làm việc cho họ? Tại sao anh đi giết người cho họ? Anh phải biết những người họ muốn giết đều là bậc trung nghĩa, nếu không là thượng tướng lương tài của nhà Đại Minh chúng ta, thì họ cũng là hạng kỳ nhân liệt sĩ... 
La Hán đáp : 
- Tôi biết. 
Nghệ Thường trố mắt : 
- Anh biết? 
La Hán thản nhiên : 
- Đúng như Nghệ Thường đã nói, đó là chuyện tất nhiên. 
Nghệ Thường kéo vai hắn quay mặt lại : 
- La Hán, những người tầm thường cũng không thể giết một cách hồ đồ như thế huống chi đối với phần tử trung nghĩa của triều ca. Anh phải biết triều đình nhà Đại Minh chúng ta đang lâm cảnh nội loạn ngoại xâm, đang lâm vào cuộc diện lung lay hơn bao giờ hết, một phần tử trung trinh nghĩa khí rất quan hệ đến sự tồn vong của đất nước, anh làm sao lại chịu trở thành thiên cổ tội nhân? 
Khóe miệng của La Hán giật giật liên hồi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289281/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.