Đã lâu lắm rồi, Nghệ Thường chưa được ai gọi tên mình một cách thân thiết Nghệ Thường. 
Cũng không hiểu tại sao, gọi đến tên nàng, giọng nói của La Hán nàng cảm thấy nghe êm ái lạ thường, hai tiếng “Nghệ Thường” từ cửa miệng hắn phát ra, nàng chợt nghe bàng hoàng xao xuyến... 
La Hán vụt cười, nụ cười ít có đã làm cho gương mặt bi thảm của hắn như vầng trăng rạng rỡ : 
- Tôi mới vừa quen với Nghệ Thường, nhưng không hiểu tại sao tôi cảm thấy như đã gần lâu lắm .... 
Nghệ Thường mỉm cười : 
- Tôi cũng thấy Nghệ Thường đó. 
Nụ cười trên môi của La Hán vùng tắt ngấm, hắn chắc lưỡi : 
- Rất tiếc! 
Nghệ Thường nghiêng mặt : 
- Cái gì? La Hán, anh bảo rất tiếc cái gì? 
La Hán nói : 
- Rất tiếc là tôi không thích hợp với Nghệ Thường, tôi muốn Nghệ Thường ở bên tôi. 
Trầm ngâm một lúc, Nghệ Thường hỏi : 
- La Hán, anh không thể không giết người được sao? 
La Hán lắc đầu : 
- Không, tôi thật không muốn giết người, nhưng tôi không thể không giết người, ít nhứt tôi cũng còn phải giết một người... 
Nghệ Thường nhăn nhó, hình như nàng bị kích động quá mạnh : 
- Tại làm sao không giết người không được? La Hán? 
La Hán lắc đầu : 
- Tôi đã không thể nói được, tại sao Nghệ Thường cứ hỏi hoài vậy? 
Nghệ Thường làm thinh. 
Hồi lâu, nàng hỏi : 
- La Hán, bây giờ anh định đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289272/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.