Bạch Y Khách nhìn sâu vào tấm rèn cửa kiệu như muốn thấy vẻ mặt của kẻ phát ngôn, hắn mỉm cười dịu giọng :
- Mua bán lần đầu sao mà nghe hơi hám của cô nương nặng nề như thế?
Thất Cách Cách nói :
- Trong hai thứ đó, các hạ muốn bán thứ nào cũng được, nhưng nhất định phải có một.
Bạch Y Khách nói :
- Cô nương, chuyện mua bán vốn có phải được công bằng, kẻ muốn mua, người muốn bán, đó là điều kiện tiên quyết, không có nó thì chuyện mua bán bất thành, bởi vì nếu có một bên không bằng lòng thì không còn là mua bán nữa.
Bạch Y Khách cười :
- Nghĩa là cô nương muốn mua bán theo... bá đạo?
Thất Cách Cách đáp :
- Hiểu như thế cũng được.
Bạch Y Khách gặn lại :
- Nghĩa là chuyện mua bán này không còn là phân nửa quyền lợi nơi tại hạ?
Thất Cách Cách nói :
- Sự thực là thế.
Trầm mặc một lúc, Bạch Y Khách cười :
- Nếu tại hạ định bán công tử Phúc An thì cô nương định giá bao nhiêu?
Thất Cách Cách hỏi :
- Các hạ định bán Phúc An.
Bạch Y Khách đáp :
- Không chừng, cái đó còn tùy giá cả.
Thất Cách Cách đáp :
- Ta trả cho các hạ hai vạn lượng.
Bạch Y Khách hỏi :
- Thế còn cái... mạng của các hạ thì bao nhiêu?
Thất Cách Cách đáp :
- Ta sẽ mua với giá mười vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289254/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.