Mặt trời đã ngã về Tây.
Ngày mùa hạ, giờ này là giờ nóng bức nhất. Muốn có chút chút không khí mát, phải đợi đến nửa đêm.
Ngày mùa hạ tuy tối chậm, nhưng tại Trường An thành, nhiều nơi đã lên đèn.
Bên ngoài ráng chiều hãy còn ửng đỏ cả vùng đất rộng y như tấm thảm lát hoàng kim.
Khoảng giữa con đường rộng phía Nam thành, bên cạnh Văn Miếu có một tòa trang viện.
Chỉ cần nhìn vóc dáng hùng vĩ bên ngoài, ngừơi ta đủ thấy chủ nhân tòa nhà này thuộc vào hàng quí phái.
Chỉ cần nhìn những tên đại hán đứng giữ cổng, người ta cũng có thể đoán chủ nhân là hạng người nào. Trời mùa hạ, gia nhân mặc áo vải mỏng cũng là hạng gia nhân phú hộ, còn những tên giữ cửa của tòa trang viện này đều mặc áo lụa trắng tinh.
Ngay lúc đó, một gã thanh niên từ xa đi lại, hắn đi ngay vào cổng. Hắn là một con người mảnh khảnh, da trắng mũi cao, đôi mắt y như hai vì sao dưới đôi mày lưỡi kiếm, chỉ cần nhìn vào dáng sắc, nhất là bộ đồ lụa trắng với cây quạt rê ngọc của hắn, người ta đoán ra ngay được hắn là hạng công tử vương tôn.
Người áo trắng bước tới trước cổng, bằng cung cách “người trên”, hắn cầm cây quạt ngọc vẫy vẫy tên giữ cửa...
Một trong mấy gã áo trắng giữ cửa, cau mặt bước ra.
Người áo trắng móc ra một tấm thiếp hồng trao cho gã giữ cửa, hắn nói :
- Xin phiền mang thiếp này vào chủ nhân.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-man-chau/2289242/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.