- Cuối cùng cũng lấy được viên kiêm cương_ Nó nhìn ngắm viên kiêm cương tự mỉm cười.
- Kim cương thôi mà, có gì mà vui vậy?_ Linh Đan trên tay là hai ly rượu đem đến cười nói.
- Cậu biết không, để lấy viên kim cương này tớ đã đổi một thứ mà chưa bao giờ ngờ tới đấy_ Nó nhìn Linh Đan nói.
- Thứ gì?_ Linh Đan khó hiểu, cũng có lúc con bạn của tôi cũng đánh đổi thứ gì sao.
- Tớ cho họ thấy khuôn mặt tớ_ Nó nói
- Thật luôn sao?
- giả thôi_ Nó lè lưỡi nói.
- Cậu thật là.... lắm trò_ Linh Đan nói.
- Vậy mới là tớ_ Nó nói, cầm lấy ly rượu nhâm nhi.
- À..mai tớ đi học ở trường cậu nha_ Linh Đa nói.
- 20 tuổi.
- Làm giả là nghề của tớ mà_ Linh Đan cười híp mắt nói.
- Ừ, tùy cậu_ Nó hờ hững trả lời.
- Ở trường gọi tớ là Hà Băng_ Nó nói.
- Hà Băng?
- giả thôi.
- Tớ đi làm đơn từ chức đây_ Linh Đa ôm máy tính ra.
- Ừ, từ nay cậu làm gì đây_ Nó hỏi
- Tớ đi theo cậu làm gì nhỡ?_ Linh Đan vuốt cầm ngẫm nghĩ.
- Thôi thì về quản lý tập đoàn đi_ Nó ngán ngẩm nói.
- Mơ đi, tập đoàn có em trai tớ quản lý rồi, với lại tớ cũng chả hưởng được gì từ cái nhà đó đâu_ Linh Đan nói.
- Chỉ cần cậu muốn lấy từ mạng người, quyền thế, tớ đều lấy cho cậu_ Nó nói.
- Tớ nói chơi thôi, nếu không phải mẹ mình thì mình cũng chả muốn đến ngôi nhà đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-lanh-lung-anh-yeu-em-rat-nhieu/50281/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.