Nhìn thấy Hân vừa bước ra Phong mừng rỡ ra mặt, chạy lại gần chỗ Hân, Phong hỏi rối rít:
- - Sao rồi, sức khỏe mày sao rồi…...Không ổn rồi Hân ơi, chuyện...chuyện đó bị bại lộ rồi….Thằng….thằng Lâm, thằng hôm trước đến đây tìm bạn nó, không biết tại sao nhưng...nhưng nó biết chuyện tao….tao….giết….
Nỗi lo lắng cùng với nỗi sợ càng lúc càng dồn dập khiến Phong không thể nói rõ từng câu, từng chữ….Tuy nhiên Hân ngoảnh mặt nhìn Phong rồi cười một nụ cười đầy quái dị:
- - Mày lại sợ à….Đừng sợ, cho dù nó biết chuyện gì thì nó cũng sẽ không nói được đâu...Cứ bình tĩnh đã..
Dứt lời Hân cúi xuống thềm trước cửa, đưa tay với lấy bát máu gà rồi uống ừng ực. Tu một hơi hết sạch, hắn còn le chiếc lưỡi đối với một người bình thường là hơi quá dài. Phong nhìn cảnh tượng ấy mà sợ vã mồ hôi hột, Phong bất giác lùi người lại bởi nhìn Hân lúc này còn đáng sợ hơn hai ngày trước khi Hân từ bãi tha ma trở về nhà. Nhìn kỹ Phong chợt nhận ra làn da của Hân đang dần chuyển màu nhợt nhạt, tay chân nổi những đường gân xanh lè, móng tay của hắn thì đen xì, chỉ mới hai ngày sao mong tay có thể mọc dài ra như vậy được. Nhìn cách mà hắn uống bát máu ừng ực cứ như người ta uống nước giữa trời nắng mà Phong nổi da gà từng cục một. Phong lắp bắp:
- - Mày...mày bị làm sao vậy Hân…? Tao thấy mày lạ lắm…?
Hân liếm nốt chỗ máu còn dây trên miệng bát rồi nhếch mép cười trả lời:
- -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-lai-do/581313/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.