“ Phập.”
Lâm cắm mạnh chiếc xẻng xuống mặt đất nhầy nhụa bùn đất. Xung quanh tất cả tối đen như mực, không một chút ánh sáng nào cho dù là nhỏ nhất. Lâm hạ balo xuống rồi lấy ra một chiếc đèn pin. soi một vòng Lâm thấy ngôi mộ mới đắp buổi sáng ngày hôm nay vẫn y nguyên như cũ. Bên trên mộ vẫn còn vài vòng hoa tang đang bị mưa, gió giày xéo đến dập nát.
Tiếng mưa nặng hạt, tiếng gió như xé màn đêm thi thoảng lại táp vào mặt Lâm những làn hơi lạnh toát, buốt giá đến từng đôt xương sống. Lâm hất những vòng hoa ra bên cạnh rồi nắm lấy chiếc xẻng mồm lẩm bẩm:
- - Phách ơi, cho tao xin lỗi….Nhưng vì mày tao phải làm.
“ Vù….vù….hú…..hú….”
Gió giật càng lúc càng mạnh, mưa từ đầu tối mà cho đến giờ này cơn mưa vẫn không có dấu hiệu ngớt dần, ngược lại càng lúc thời tiết càng xấu. Sấm chớp giữa cánh đồng hiu quạnh vang lên ấm trời, Lâm vừa nói xong thì một tia chớp giật sáng lóe cả một cánh đồng trong vòng vài giây.
Ánh chớp sáng lòa khiến Lâm có thể nhìn rõ từng gốc cây, từng ngọn cỏ trên mặt đất. Cả nấm mộ như bừng sáng rồi lập tức không gian lại bị bao trùm bởi màn đêm vô tận. Không nghĩ ngợi nhiều nữa, Lâm dùng xẻng đâm vào nấm mộ của bạn xúc ra một xẻng đất đầu tiên.
Mưa xối xả, mưa nặng hạt cũng khiến cho đất bùn trở nên nặng hơn so với bình thường. Nhưng cũng nhờ cơn mưa mà chắc chắn sẽ không ai dám đến nơi đây vào lúc thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-lai-do/581294/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.