Bước xuống khỏi chiếc xe khách chật kín người Lâm đưa hai tay lên trời vươn vai rồi thở hắt ra một cái rõ mạnh:
- - Cuối cùng thì cũng đến nơi, nghĩ lại thì mình cũng phải đến 3 năm nay không về làng rồi đấy nhỉ..?
Tự hỏi tự trả lời, Lâm xốc lại cái balo rằn ri quân nhu đã theo anh từ hồi nhập ngũ vào năm 2013. Bản tính ngông cuồng, ưa tự do, không thích gò bó cho nên sau khi bỏ học Lâm ở nhà làm đủ mọi nghề nhưng cuối cùng cũng chẳng đâu vào đâu. Đến năm 18 tuổi có giấy gọi đi nghĩa vụ quân sự Lâm lên đường nhập ngũ luôn. Hết 2 năm nghĩa vụ sau khi xuất ngũ Lâm đi theo bạn lên thành phố làm ăn chứ cũng không chịu về nhà, mặc cho bố mẹ với chị gái ở quê gọi điện chửi suốt. Khốn một nỗi càng chửi thì Lâm lại càng không về, cuối năm nay chẳng hiểu sao tình yêu quê hương trỗi dậy Lâm lại thấy nhớ nhà, cuối cùng đêm qua Lâm chẳng nói chẳng rằng sắp xếp balo nhảy xe đi về cái làng cách thành phố 500km mà anh đã bỏ đi mấy năm về trước.
Vừa đi vừa nghĩ đến cái cảnh bố mẹ ở nhà thấy mình về chắc sẽ chủi bung nóc mà Lâm cứ khúc khích cả đoạn đường đất dẫn đến bờ sông. Thời tiết làng quê quả thật khiến cho con người ta dễ chịu, Lâm vẫn nhớ con sông này, nó là nơi hồi nhỏ Lâm cùng đám bạn suốt ngày ra đây bơi lội, đùa nghịch. Hồi đó vô tư thoải mái biết bao nhiêu, còn trẻ con nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-lai-do/581257/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.