"Đã bao cả tầng lầu nhà hàng, cậu có muốn thuê một phòng nghỉ ở tầng trên luôn không?" Đôi mắt sáng quắc giấu sau cặp kính kia của Tống Đình liếc qua, ngữ khí cũng bắt đầu ái muội.
"Cậu quản quá nhiều rồi đó." Thẩm Thận mở báo cáo quý ra, mày nhăn lại, cẩn thận mà xem xét.
"Chỉ là quan tâm hạnh phúc sinh hoạt hằng ngày của cậu một chút thôi, bằng không thì tôi cũng không phải lấy nhiều tiền lương của cậu như vậy?" Ngón trỏ Tống Đình nhẹ nhàng mà gõ mặt lên bàn, phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Thẩm Thận nhướng mày: "Nếu cậu bận như vậy, công việc của trợ lý toàn bộ giao cho Trần Thanh Huy cũng không thành vấn đề nhỉ."
Tống Đình cười rộ lên: "Đừng, tôi rơi đầu máu chảy tới phụ trợ cậu, cậu cũng không nên vong ân phụ nghĩa chứ."
"Lão xử nam không có tư cách nói tôi." Thẩm Thận lại cúi đầu, bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Tống Đình nghẹn họng: "......"
Tống Đình nhấc chân đi ra khỏi phòng, bỗng cái mặt lạnh Trần Thanh Huy kia đột ngột xuất hiện.
"Cậu làm gì ở bên ngoài đứng lù lù vậy, tưởng mình là Nhị Lang Thần à?" Tống Đình thiếu chút nữa bị Trần Thanh Huy hù chết.
Tính cách Trần Thanh Huy lạnh lùng, người cũng như tên, ít nói, thích nhất đó là dùng gương mặt lạnh kia máy móc mà đánh báo cáo.
Tống Đình lại ríu rít, Trần Thanh Huy liếc mắt nhìn hắn, Tống Đình chính cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua.
Người máy mở miệng: "Làm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-hoa-nhai-cua-anh/3275676/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.