Chương trước
Chương sau
Sân bay

Mạnh Dật Phi nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian sắp tới. Biết rằng nếu ép quá mức sẽ vừa hù dọa lẫn mất luôn cô, nhưng anh vẫn không biết tựlượng sức mình vẫn muốn vật lộn đọ sức cao thấp chính mình trong cảmnhận của cô.

Hai mươi năm rồi, anh yêu cô đã hai mươi năm rồi !

Cùng nhau làm bạn, anh thấy cô sợ sẽ phải trải qua tháng ngày giankhổ, cho nên không đành lòng trách móc nặng nề cô hám làm giàu. Nhưng —— có thật tình yêu của hai người không thể không khuất dưới áp lực phụckinh tế ?

Đúng là không thể cứu vãn sao ! ?

Anh thật hận mình không có năng lực chia sẻ gánh nặng trên vai cô ,hận mình không thể chính chắn thay đổi quan niệm của cô, hận rằng cuốicùng phải dẫn đến tình cảnh như thế này. . . . . .

Cô sẽ không tới, anh biết. Cho tới bây giờ cô cũng sẽ không để bất cứai ngăn cản ý tưởng của mình. Chờ, chỉ là muốn đánh cuộc ngoài ý muốn.

Quay người lại, Mạnh Dật Phi nhấc hành lý lên, nhất quyết đi về phía cửa ra .

Đột nhiên, sau lưng xôn xao, anh xoay người, không ngoài ý muốn chỉ có cô mới có thể đưa tới trận này xôn xao.

Uông Mỹ Lệ mặc một bộ đồ công sở Armani màu trắng đục đi về phía anh,đeo mắt kính guc¬ci, bên dưới là vẻ mặt khiến người ta không thể đoánđược.

Thời gian như ngưng đọng, chung quanh chỉ còn lại hai người. Mạnh DậtPhi vững vàng nhìn cô chằm chằm, không đoán được suy nghĩ của cô. Bất kỳ suy đoán nào cũng cảm thấy bất an! Nhưng cô không mang hành lý, điềunày đã nói rõ tất cả.

Đeo mắt kính to để có thể che đi cặp mắt sưng vù của mình , Uông Mỹ Lệ đưa ra một tờ giấy, "À, em mới vừa đi đổi chi phiếu du lịch."

Mạnh Dật Phi trừng mắt nhìn tay của cô, giống như thứ cầm phía trên chính là quái vật, "Năm triệu tệ?"

Tròng mắt đen núp dưới mắt kính có ý hỏi, "Tại sao?"

Nhà cô cần dùng tiền, còn nữa, năm triệu này từ đâu tới?

Bước lên trước, Uông Mỹ Lệ nhét chi phiếu vào trong túi anh, trước khi anh bắt được cô nhanh chóng lui lại một bước dài. Cô muốn ngăn anh đemchi phiếu trả lại, "Nếu như anh không chịu nhận, em thề sẽ xé nát nó!Đừng nghi ngờ lời em nói."

Mạnh Dật Phi vẫn muốn đưa trả lại cho cô, "Số tiền kia đưa cho ba mẹem mua nhà đi! Anh vẫn còn đũ tiền." Sáng sớm hôm nay anh đã chuyển phần lớn tiền để dành sang tài khoản cha mẹ rồi. Nếu chỉ có một mình anh ranước ngoài, cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều. Anh chỉ muốn hoànthành giấc mơ nghệ thuật lúc còn trẻ.

Uông Mỹ Lệ lắc đầu, "Số tiền kia đủ cung cấp cho anh hai năm không loăn mặc bên Pháp. Về phần ba mẹ em, em cũng đã giữ lại năm triệu."

Mạnh Dật Phi kinh ngạc nhìn cô, "Mười triệu tệ? Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy! ?"

"Khế Ước Bán Thân." Cô tự giễu.

"Vậy anh càng không thể lấy." Mạnh Dật Phi hơi tức giận, vì cô khinh thường mình như vậy.

Thời gian không nhiều, Uông Mỹ Lệ cố ý nói nặng lời: "Lấy cất đi!Trước kia anh cho em một lúc năm mươi ngàn, bây giờ em trả lại anh nămtriệu. Nhận lấy, đừng để cho em nợ anh quá nhiều."

Những lời này khiến Mạnh Dật Phi sững sờ nửa ngày.

"Em tìm được lương duyên, anh cũng nên ra đi suông sẻ. Hai chúng tatất cả đều vui vẻ, không phải sao?" Cô cự tuyệt nhìn vào trong đôi mắtbị thương của anh.

Cô làm vậy là đúng, bởi vì nếu không muốn để cho mình trở thành ràngbuộc của anh, cho nên phải dứt khoát cắt đứt sự dịu dàng trong anh.

Cô đã thiếu anh rất nhiều, rất nhiều rồi....

"Đi thôi! Đừng khiến em thành chướng ngại nữa." không khách khí nóilời tổn thương. Cô không muốn ác độc như vậy! Chẳng lẽ. . . . . . hiệuquả và lợi ích của việc hám làm giàu đã lâu, là tâm sẽ không trở về được lương thiện như lúc đầu?

Uông Mỹ Lệ kiên quyết nói lời hù dọa hung ác, không kịp giải thích bất kỳ điều gì. Nhưng trên mặt anh dồn nén nỗi kinh sợ, không nói ra lờiphủ nhận. Cũng chỉ là một câu nói quá đáng, thế nhưng anh lại tin tưởng. Anh luôn luôn hiểu cô nhất!

Bởi vì tâm xa rồi, cho nên không thể hiểu được nữa sao?

Như vậy cũng tốt, anh cũng vẫn sẽ đi, không phải sao? Cô ngậm chặtmiệng, không giải thích bất kỳ lời dư thừa nào. Sẽ không để anh mangtheo một tia nhớ thương nào, tập trung theo đuổi giấc mộng của mình đi!

Nếu như cô muốn anh chết tâm, vậy thì đã thành công rồi.

Như nàng mong muốn tim của anh đã vỡ, lạnh, chết rồi. . . . . .

Mạnh Dật Phi cười ha ha, trong tiếng cười tràn đầy thê thảm, "Cho nên, năm triệu này để mua sự an tâm của em sao? Tốt! Nếu như đây là hy vọngcủa em, anh sẽ nhận." Hắn móc ra vé máy bay, đây là chuẩn bị cho cô. Chỉ cần cô đồng ý, bất kể là góc bể chân trời anh cũng sẽ quyết chí thềcùng theo. Một lòng say mê đổi lấy tình cảm chân thành để tồn tại. . . . . . Hai mươi năm khổ sở chờ đợi, lại lấy được năm triệu trả ơn sao?

Tình yêu, thân tình, trong mắt cô còn có cái gì là không mua được?

Anh oán hận cô hám làm giàu!

Mạnh Dật Phi xé nát vé máy bay, cũng là xé toang khát vọng trong đáylòng còn sót lại , "Chiến thắng, dịu dàng, xinh đẹp! Em trải qua tối hôm trước cũng có nhiều dáng vẻ thật! Vừa mới giải trừ hôn ước với ThiếuĐông Trình gia, sau đó thì có vô danh tiểu tốt tôi đây cầu hôn, tiếptheo còn có một con rùa vàng khác đang cầm 10 triệu tệ chờ kết hôn vớiem! Ha ha ha —— em không hổ là cô gái xã giao nổi tiếng, tôi khâm phụcem!"

Anh không cần lựa lời nói chỉ muốn hung hăng tổn thương cô, chặt đứt ý niệm ngu xuẩn không muốn xa rời. không phải nên tỉnh lại sao?

Một tờ chi phiếu, chặt đứt hi vọng của anh, để cho anh nhận rõ gương mặt thật của cô —— không chỉ vô tâm, hơn nữa còn vô tình!

Anh đột nhiên quay người, dứt khoát đi về phía cửa ra. Từ nay về sau. . . . . . không tiếp tục, không liên quan, không dây dưa, không vui mừng!

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng quyết tâm của anh, Uông MỹLệ mới ngồi chồm hổm xuống nhặt lên mảnh vụn vé máy bay tan tác đầy đất .

Cuối cùng cô cũng tự tay đưa đi tình cảm chân thành của mình , cũng đoạn tuyệt tất cả có thể. . . . . .

Đây là đúng, cô an ủi mình.

Để cho anh nghĩ rằng cô có ông chủ vàng mới cũng tốt, lòng oán hận đủđể giúp anh vượt qua tháng ngày nhớ nhà, đủ để cho anh tự do lo chuyệnsáng tác.

Nhưng. . . . . . Tại sao nước mắt không ngừng tuôn rơi? Tại sao tronglòng giống như bị người ta hung hăng bóp chặt? Tại sao anh vừa đi liềntàn nhẫn mang theo tất cả hi vọng. . . . . .

Nếu như cô làm đúng, tại sao cả hai người đều bị thương?

Giữ gìn sức khỏe! Dật Phi.

Cứ để lại tất cả khổ tâm cho một mình cô chịu đựng!

Rốt cuộc, cô mệt mỏi cực độ chứng kiến máy bay cất cánh trong nháy mắt, trước mặt bỗng tối sầm, té bất tỉnh.

"Mẹ, con đã xem một nhà trọ, phía trước hai con đường, giá tiền cũnghợp lý." Uông Mỹ Lệ trở lại thôn cũ, nói với mẹ đang ngồi chồm hổm trênmặt đất rửa rau.

Ban đầu chỉ là phòng gạch được xây cất qua loa tạo thành, đã sớm không chịu nổi tàn phá của năm tháng. Khó là vì bọn họ chỉ có quyền cất nhàmà không có sở hữu đất, cho nên nhà tạm cộng thêm ít sắt vụn tạm thờichống đỡ cũng không chịu nổi lâu ngày.

Uông Mỹ Lệ nhíu mày, không ngờ ở giữa lòng thủ đô lại còn loại nhà cửa này.

Cô thúc giục, "Chúng ta hãy nhanh đến xem qua, nếu như mẹ đồng ý sẽ đặt cọc trước, sau đó sẽ có thể dọn nhà."

Mẹ Uông đứng dậy xoa tay, cô vẫn là một đứa con cưng kiêu ngạo như vậy!

"Con bên ngoài sống tốt nên đã lâu không về nhà rồi, có muốn ở lại ăn bữa cơm không? Mẹ sẽ nấu cho con những món con thích."

"Không cần!" Cô nói với mẹ, "Không cần phiền toái, con sẽ chờ mẹ trả lời. Mẹ có. . . . . . ’

’ mấy tháng nữa sẽ bị giải tỏa rồi, vừa hay lại có mười triệu tệ củaTrình gia, cô có thể mua cho ba mẹ mua một ngôi nhà cũ, để cho bọn họkhông đến nỗi không chỗ cư trú.

"Ba đâu?" Uông Mỹ Lệ nhìn chung quanh, "Mẹ có muốn gọi ba cùng đi không? Nếu như ba mẹ cũng thích, con có thể mua ngay cho."

"Lệ lệ, " Mẹ Uông có chút khó xử, "Bản thân con ở bên ngoài cũng cầndùng tiền, lão lấy tiền mang về mẹ đã thật ngại quá rồi, còn phải tốnmột số tiền lớn như vậy để mua nhà cửa. . . . . ."

"Mẹ đừng lo lắng. Con còn có năm triệu tệ, là của ông chủ lúc trướccho con, thiết kế thêm vài bộ trang phục là kiếm được mà." Uông Mỹ Lệkhông muốn làm mẹ lo lắng, nên trấn an bà. , thật may là lúc đầu côkhông muốn cho người nhà tham gia hôn lễ của mình, cho nên cũng không đề cập với họ, bây giờ lại bớt phải giải thích phiền toái.

"Năm triệu. . . . . ." Mẹ Uông hết sức vui mừng. Đứa này sao có thể có một chỗ làm tốt như vậy chứ, rất may năm đó không để cho cô đi làm công nhân như những đứa trẻ trong thôn, nếu không hạnh phúc lúc này của bàđã không thể có. Cô bây giờ chẳng những là người thành đạt, còn kiếm vềnhiều tiền như vậy, khiến cho cho bà cảm thấy cũng có mặt mũi.

"Ba mẹ không có gì có thể cho con, mẹ nghĩ con hãycất năm triệu này đi, sau này khi cưới sẽ dùng đến."

Uông Mỹ Lệ cảm thấy xấu hổ! Mẹ khổ cả đời lại chưa từng nghĩ tới dựa vào cô để kiếm tiền, xem xét lại mình. . .

. . .

Nghèo khó không ăn mòn nhân cách, nhưng là vì lòng tham!

"Mẹ ——" giọng nói của cô hơi xúc động, "Con kiếm tiền rất nhanh, mẹyên tâm. Lại nói, mẹ và ba không có chỗ ở sao con có thể an tâm ở bênngoài làm việc đây? Nếu như không phải có mẹ ủng hộ , con cũng không thể thuận lợi đi tu ngiệp bên Pháp, bây giờ con đã có lăng lực, phụng dưỡng cha mẹ là chuyện đương nhiên thôi!"

Mẹ Uông cuối cùng bị thuyết phục, "Được rồi! Chỉ là, con đã có lòngmua nhà, hay là con hãy mua căn hộ tái định cư của nhà nước đi?" Vìnhững hộ gia đình trong thôn cũ sẽ có một kế hoạch hỗ trợ, sẽ được ưuđãi giá mua cả căn hộ sau khi tái định cư.

Uông Mỹ Lệ hết sức kinh ngạc. Hoàn cảnh đã nghèo khổ thì thôi, lại còn muốn nghĩ tới hàng xóm. . . . . . Tại sao mẹ lại không nỡ đi? Năm đókhi cô ra đi đã quyết không chùn bước!

Mẹ Uông xấu hổ cười, " Chỗ này đã ở lâu như vậy rồi, đã quen với những hàng xóm xung quanh. . . . . . Đổi chỗ khác ở sẽ không quen !"

Bởi trong lòng vui vẻ, nên sẽ không bị hoàn cảnh đánh ngã sao? Uông Mỹ Lệ đã rất tiết kiệm lời.

Ở trong mắt cô đây chỉ là xóm nghèo địa phương, mẹ cô lại cảm thấytràn đầy lưu luyến; những bà tám hàng xóm nhiều chuyện, mẹ lại cho làthẳng thắn, tốt bụng. . . . . .

Nhìn nụ cười tươi vui mãn nguyện trên mặt mẹ mình, cô nghi ngờ.

Có phải do được dạy dỗ không được thản nhiên đối mặt với thực tế, cho nên mới mất đi vui vẻ thuần túy?

Để tay lên ngực nói, nếu như không bị phát hiện, nếu quả thật được gảvào gia đình giàu có, cô thật sự có thể từ đó"Vui vẻ Vô Lo" rồi sao? Hay là giống cũng giống chim Hoàng Yến bị nhốt trong lồng son, chỉ mongmuốn một bầu trời tự do?

Chén cơm Hào Môn không phải là thứ cô trân trọng —— những người đàn bà chanh chua trong xóm cô còn cảm thấy khinh thường, sao có thể chịu đểdòng họ người ta soi mói —— sau đó thì sao? Lại là lục đục đấu đá, thểxác và tinh thần đều mệt mỏi, dốc sức thu hồi tiền nuôi dưỡng giá trêntrời sao?

Cô đã từng chắc chắn kiên trì rằng, chỉ có không lo thiếu thốn tiềnbạc mới có thể trải qua những tháng ngày vui vẻ vô lo, nhưng cô lại phát hiện ra từ mẹ, vui vẻ thật ra rất dễ dàng có được, chỉ cần đừng yêu cầu quá cao.

Đột nhiên hiểu ra khiến Uông Mỹ Lệ cả người toát mồ hôi lạnh, cô lại ngu xuẩn lấy hạnh phúc của chính mình đi đánh cuộc!

Cô chán nản. Đáng tiếc hiểu ra đã quá muộn, hôm nay cô đã mất đi người cực kỳ quan tâm trong cuộc đời, không có Mạnh Dật Phi, mạng sống của cô sao có thể hoàn hảo?

Bỏ ra hai mươi năm chân thành tha thiết không hối hận. . . . . . Đổi lấy sự đối xử tàn nhẫn của cô!

Uông Mỹ Lệ kinh ngạc nhìn về phía chân trời. Dật Phi. . . . . .

Không phát hiện sự khác thường của cô, mẹ Uông tự nhiên nói: "Mấy đứangỏ này cũng thật là giỏi! Giống như Dật Phi, đã muốn ra nước ngoàinhiều năm rồi, cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài học thêm."

"Dật Phi. . . . . . Hắn vẫn muốn ra nước ngoài?" Uông Mỹ Lệ không hiểu hỏi.

Cô cho là anh đã sớm bỏ qua con đường nghệ thuật này, cho đến khi bịcô kích thích mới có thể muốn thay đổi hoàn cảnh. Cô còn tự cho là mìnhthanh cao, hoàn thành ước nguyện của anh, thì ra vô tình cô lại là trởngại của anh!

"Đúng rồi! Nghe Mạnh phu nhân nói, thật ra thì cậu ấy đã cố gắng tíchgóp dư tiền nói muốn ra nước ngoài học, sau lại không biết làm sao, cũng không nghe nó nhắc lại chuyện đó, cho đến gần đây Dật Phi mới lại nhắctới phải ra nước ngoài. Nhưng mà như vậy cũng tốt! Thừa dịp trẻ tuổi rangoài đi lại, nếu không về sau già rồi trong lòng sẽ nuối tiếc."

Trong lòng sẽ nuối tiếc. . . . . .

Muốn gọi anh về nhưng lòng lưỡng lự. Năm đó anh đưa cho cô một trămnăm mươi nghìn khi ra nước ngoài, chắc hẳn chính là vốn của anh để dành! Mà anh lại không suy nghĩ nhiều đem toàn bộ tiền cho cô, để cô có thểan tâm đến Pháp. . . . . .

Như vậy là không nghĩ đến việc đòi hỏi, làm sao cô trả nổi!

Uông Mỹ Lệ giùng giằng, tình cảm thì muốn lập tức bay đến Pháp tìm anh, lý trí lại nói cô không được tiếp tục đi ngăn cản anh.

Thật có lỗi, nghĩ lại hai mươi năm, anh yên lặng hy sinh không biết bao nhiêu lần, nhưng cô đáp lại anh cũng chỉ đến thế.

Nếu đây là mong muốn của anh , hãy để cho anh không băn khoăn phóng tay một lần đi! Coi như mắc nợ anh.

Ngộ nhỡ. . . . . . Ở Pháp anh gặp được người con gái hiểu và thương mình. . . . . . Đó cũng là số của mình thôi!

Uông Mỹ Lệ buồn phiền trong lòng . Chỉ đổ thừa lúc đầu quá tùy hứng,coi thường hạnh phúc dễ như trở bàn tay ! Nhớ nhung gặm nhắm lòng cô ——cứ tưởng rằng sẽ không đau lòng.

"Lệ lệ? Con sao vậy?" Mẹ Uông cuối cùng cũng phát hiện cô mất tự nhiên.

"Không có gì." Giấu kín nỗi đau lòng, không để mẹ thêm phiền não. Uông Mỹ Lệ cố tỏ ra nhẹ nhàng nói: "Mẹ đã muốn ở cùng hàng xóm cũ, vậy hãytheo ý mẹ đi!"

"Thật sao!" Mẹ Uông thật vui vẻ, "Vậy mình đi đăng ký." Bà vội vàng chạy đến sát vách nói với Mạnh phu nhân tin tốt này.

"Mạnh phu nhân! Bà có ghi danh không? Chúng tôi lấy tiền Lệ lệ mang về, tôi muốn nhanh chóng đăng ký mua căn hộ chung cư."

Mẹ Mạnh hưng phấn không nhiều nói: "Không có, bọn tôi tính toán cònthiếu một triệu nữa. . . . . ." Lúc già ai mà không muốn cùng hàng xómcũ ở chung một chỗ để bầu bạn, đáng tiếc phải dựa vào lương bổng cả đời, bây giờ cũng không chịu nổi.

" Dật Phi nhà bà không phải cũng để dành không ít tiền sao?" Dật Phi chăm chỉ mẹ Uông đều nhìn thấy.

"Đừng nhắc tới chuyện này, tôi nghĩ tới thì lại càng tức! Dật Phi mấynăm nay làm việc cực khổ cũng kiếm không ít, kết quả tôi mới vừa muốndùng đến tiền, mới phát hiện cái lão quỷ nhà ta đã vụng trộm gửi về ĐạiLục mất rồi! Lão ta cũng không chịu nghĩ, tôi chỉ dựa vào những thứ tiền riêng này, cũng đã là vấn đề rồi! Tôi thật là tức chết mà !" Tính khídịu dàng của mẹ Mạnh cũng không nhịn được tức giận.

"Mẹ nuôi, ghi danh một căn phòng cần bao nhiêu tiền?" Uông Mỹ Lệ hỏi.

"Ba triệu tệ, nhưng chỗ mẹ còn thiếu một triệu, không sao, tự mẹ sẽnghĩ biện pháp. Thật may là Dật Phi đã xuất ngoại, nếu không sẽ bị trễnãi."

"Là vậy sao!" trong lòng Uông Mỹ Lệ đã có chuẩn bị, cô hỏi mẹ Uông: "Mẹ, chúng ta lấy một triệu tệ cho mẹ nuôi mượn trước được không, như vậy mẹ cũng có thể có một người bạn bên cạnh mình, sau này nếu thiếu tiền conlại đem thêm về."

"Vậy thì thật tốt quá! Mẹ cũng đang nghĩ như vậy đó!" Mẹ Uông quaysang kéo tay mẹ Mạnh, "Đi đi đi! Chúng ta cùng đi đăng ký, chọn hai gian phòng sát vách, làm hàng xóm cả đời."

Mẹ Mạnh cảm động quay mặt đi, Uông Mỹ Lệ bước tới trước, "Mẹ nuôi, mẹcũng đừng nghĩ ngợi gì hết, Dật Phi ra nước ngoài, con giúp anh ấy chămsóc hai người cũng là việc nên làm." Đây là việc duy nhất mà cô có thểlàm thay anh.

Cuối cùng, Uông Mỹ Lệ học xong.

Uông Mỹ Lệ phong cách thiết kế thay đổi!

Khi tách ra cũng không có gì khó khăn, tác phẩm của cô tạo ra cảm giác ngọt ngào, chứa đựng thâm trầm.

Xảy ra biến chuyển bát ngờ khiến Louis không kịp ứng phó, cực kỳ tức giận lao tới phòng làm việc chất vấn.

"Katherine, cô đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi chỉ muốn phong cách phunhân hoa lệ cao quý, không phải quả phụ ưu buồn!" Không thể phủ nhận ,bây giờ thiết kế của cô không gian tưởng tượng mở rộng hơn, nhưng lạikhông hợp với phong cách của F&R.

Uông Mỹ Lệ ngẩng đầu lên để bút xuống, bình tĩnh nói: "Lộ Dịch Sĩ, tôi không muốn tiếp tục thiết kế những thứ quần áo hoa lệ kia nữa."

"Cái gì! Cô có biết mình đang nói gì hay không? Hoa lệ à? Đó là phongcách mà F&R đã sáng lập từ một trăm năm trước tới giờ! Cô có hiểuphong cách hay không! Đã đánh mất phong cách lúc trước, cô nghĩ mình còn có thể lưu lại F&R sao?" Anh ta ném bản thiết kế lên bàn của cô.

"Sửa lại một chút, ngày mai tôi sẽ cần dùng!"

Uông Mỹ Lệ ôm ngực, ngồi sát vào thành ghế, "Thật đáng tiếc vì anhkhông chấp nhận. Chỉ là, tôi cũng không muốn thay đổi." Cô đã nghĩ thông suốt, cô có thể dẫn dắt phong trào mới, cũng không cần vô hình chung cổ xuý phong cách hám làm giàu.

Cô muốn mỗi khách hàng đều vì mình mà mặc trang phục cô thiết kế, chứkhông phải vì lừa gạt một rể rùa vàng mới biến trang phục thành quàtặng. Cô gái hám tiền, lừa người cũng là lừa mình. Mà cô chính là tấmgương thê thảm!

Lộ Dịch Sĩ không tin nhìn cô, "Cô có biết mình đang nói gì không? Cô như vậy là muốn chấm dứt tiền đồ của mình!"

Uông Mỹ Lệ lắc đầu, "Ta không cho là như vậy. Rời F&R ta vẫn cóthể về làm thuê ở tổ nhân công, có lẽ kiếm được ít tiền hơn, nhưng màrất vui vẻ."

Lộ Dịch Sĩ giựt giựt tóc, không tin vào những điều hắn đang nghe.

"Cô tự nhiên nói cho tôi biết kiếm được ít tiền sẽ vui vẻ? Trời ạ!Nhất định là cô điên rồi!" Cả thế giới đều biết rằng không có tiền cô sẽ không cảm thấy an toàn, nhưng bây giờ cô lại nói không có tiền sẽ vuivẻ? Thật là quá đáng!

Uông Mỹ Lệ mỉm cười, cô nhìn những bản thiết kế trên bàn, "Lộ Dịch Sĩ, anh chỉ cần thẳng thắn nói cho tôi biết, những bản thảo này anh có muốn lấy không?"

Lộ Dịch Sĩ mở to hai mắt, "Dĩ nhiên không thể nhận, tôi không phải bị điên!"

"Được thôi." Cô thu hết những bản thiết kế kẹp vào trong tư liệu, "Anh hãy tìm người khác thay thế vị trí của tôi đi."

Lộ Dịch Sĩ nghẹn họng trân trối nhìn cô không hề quyến luyến thu dọnđồ đạc, kinh ngạc hỏi: "Cô nói thật sao? Cô muốn từ bỏ vị trí thiết kếchính mà mình vất vả mới có được, chỉ vì những thứ này. . . . . ." Anhta chỉ chỉ kẹp tư liệu, "Những bộ đồ quả phụ vui vẻ trống rỗng ?"

"Lộ Dịch Sĩ!" Uông Mỹ Lệ nũng nịu, "Hãy bỏ phong cách F&R qua mộtbên, Anh hãy nói thật lòng xem, những bản thiết kế này của tôi có phảirất nổi bật hay không, sẽ khiến cho ánh mắt người khác sáng lên!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Tôi thừa nhận những tác phẩm này không tệ, nhưngmà, Katherine, cô cũng phải hiểu rõ rằng, nếu làm công nhân may quần áotầm thường lương thấp, cô sẽ biến thành người nghèo nàn đó!" Anh ta biết điểm yếu duy nhất của cô chính là sợ nghèo.

Uông Mỹ Lệ dọn dẹp xong đồ dùng cá nhân của mình, nhún vai, "Cũng cólẽ vậy...! ! Chẳng qua tôi tin tưởng vào năng lực của mình." Cô vác balô lên đi ra cửa, nháy mắt nói: "Nhưng anh cũng đã quên rằng, F&Rcũng là phát triển lên từ những công nhân làm thuê đó thôi! Có lẽ cũngsẽ có một ngày tôi có thể tạo ra nhãn hiệu riêng của bản thân , sáng lập ra công ty thời trang thuộc sở hữu của mình."

Thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của cô, Lộ Dịch Sĩ chỉ có thể ủng hộ cô."Được rồi! Tôi chúc cho cô được thuận lợi. Ah? Túi xách Lv của côđâu?" Biết cô nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta thấy cô không dùngví da.

Uông Mỹ Lệ giơ túi xách lớn trong tay lên, "Lấy túi LV đắt tiền để đựng hành lý sao? Anh đừng true tôi mà!"

Anh ta còn chưa phát hiện ra quần áo cô mặc trên người đều không phảilà hàng hiệu ! Trước kia mình thật ngu xuẩn, cứ cho là nếu không cótrang phục sang trọng thì sẽ không tạo dựng được lòng tin. Nhưng thật ra thì, lòng tin nên xuất phát từ bên trong, chứ không phải dựa vào mớhàng hiệu trên người.

Lộ Dịch Sĩ gọi lại cô đang khí thế bước đi, "Katherine, giữ gìn tốtsức khỏe!" Anh hít hít nhẹ chóp mũi, "Nếu muốn quay lại, cứ đến tìm tôi; nếu làm ăn khá giả, nhớ đừng quên tôi đó!"

Một câu nói đùa khiến tâm tình tốt hơn. Thật ra thì cô sao có thể nóiđi là đi, chỉ là, cô nhận ra một chuyện, thật sự không muốn tiếp tụcthiết kế ra những trang phục không đúng với ý nguyện của mình.

Cô cười sảng khoái, "Tôi biết rồi! Còn nữa, gọi tôi là Uông Mỹ Lệ, tôi tên là Uông Mỹ Lệ!"

Nàng không cảm thấy xấu hổ khi nói ra tên mình nữa, có lẽ rất bình thường, nhưng là cô, chính xác là cô!

Bước ra khỏi tòa nhà hoa lệ, ngước nhìn bầu trời sáng chói.

Đi một vòng tròn thật lớn cô cuối cùng cũng nhận ra, những người nghèo thật ra lại là người giàu có nhất, bởi vì không có gì phải cạnh tranh,tệ nhất cũng chỉ là trở về điểm xuất phát mà thôi. Hôm nay có ấm áp thân tình, còn có kỹ năng, vậy thì sợ cái gì ! Về phần tình yêu. . . . . .

Uông Mỹ Lệ than nhẹ. Cô không mơ ước xa xôi, tất cả hãy để cho thời gian quyết định.

Uông Mỹ Lệ liền mở một xưởng nhỏ bên con đường cạnh thôn cũ.

Ngày mà thôn cũ bị dỡ bỏ , hầu như tất cả các hộ gia đình đều đến đông đủ, cả cha mẹ Mạnh cùng mẹ Uông tuy đã tạm thời dời đến nơi ở mới cũngtrở về. Những bà tám thường ngày hay lớn tiếng la mắng giờ phút này cũng im lặng không nói gì, inm lặng hồi tưởng lại, nhìn về hướng bàn tay kỳquái đang tàn phá những bức tường mà cảm thán. Uông Mỹ Lệ cũng tới.

Cái xóm nghèo mà cô căm thù đến tận xương tuỷ lại tự nhiên khiến cô quyến luyến.

Giữa chốn phàm tục ấy, cô hình như thấy Mạnh Dật Phi dẫn mình đi học,tan học. Mạnh Dật Phi đứng bên kia rãnh nước nhỏ nói vọng sang "Hi vọngem mãi mãi vui vẻ", Mạnh Dật Phi ở nhà vệ sinh công cộng kéo cô lại nhét vào tay cô tiền học phí . . . . . .

Vòng tròn rộng lớn cuối cùng lại kéo hai nhà Mạnh, Uông lại tiếp tụclàm hàng xóm sát vách, thì lại cố gắng đẩy cô vào một nơi khác biệt.

Chẳng trách trong thôn không ai có ý định muốn rời đi, chẳng tráchnhững người già sau trăm tuổi vẫn kiên trì muốn chôn cất ở phía sauthôn, bởi vì nơi này. . . . . tất cả đều tràn đầy nỗi nhớ.

Vậy mà cô lại ngu xuẩn hy vọng có thể thoát đi, nơi đây chính là cội nguồn của cô!

Chỉ hận hiểu ra đã quá muộn. . . . . .

Uông Mỹ Lệ lặng lẽ rút lui khỏi đám người nghẹn ngào. Nếu như cô cóthể hiểu sớm một chút, thì sao có thể liên lụy Mạnh Dật Phi khổ sở kiênquyết chờ đợi hai mươi năm? Sao có thể hôm nay xa cách hai người hainơi?

Lúc đầu, anh mang tình cảm thế nào để tiễn cô lên máy bay? Hai mươinăm yên lặng chờ đợi, chẳng lẽ anh không sợ là công dã tràng sao?

Nghĩ đến Mạnh Dật Phi đã từng bay đến Nice khiến cô một phen bất ngờ.Cô cũng có thể làm đúng sao? Đã làm thương tổn anh thật sâu mãi về sau. . . . . .

Lúc anh còn có một mục đích, biết nên tới chỗ nào tìm cô. Nhưng mà cô? Nước Pháp lớn như vậy, muốn tìm hành tung bất không ổn định của anh thì nên bắt đầu tìm từ đâu được?

Huống chi, anh sẽ tha thứ cho cô sao? Mà. . . . . . Anh vẫn là còn độc thân sao? Tại sao ngay cả một lá thư cũng không có?

Giờ đây, cô cuối cùng có thể cảm nhận được sự chờ đợi của Mạnh DậtPhi. Tại sao cô lại từng cho anh hy vọng được? Nhưng mà, anh lại chờ đợi như vậy, không mong muốn được đáp lại mà chỉ là chờ đợi.

Nếu anh đã đợi cô hai mươi năm, bây giờ đổi lại hai người là có quan hệ gì?

Nhưng —— Uông Mỹ Lệ âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng để cho cô cũng phải chờ thêm hai mươi năm nữa!

Phong cách đặc biệt của Uông Mỹ Lệ rất được hoan nghênh, khách hàngcũng thích phong cách thiết kế táo bạo của cô, hiện đại không gò bó.

Cũng vì giá tiền hợp lý nên mọi người cũng dễ dàng chấp nhận hơn, chỉqua mấy tháng ngắn mà cô đã thu hồi được số vốn đầu tư, lại còn có chútlãi.

Bởi vì cô chỉ mới gây dựng sự nghiệp, cũng chỉ có một phòng làm việccủa cô, vậy nên bản thân phải tự gải quyết mọi việc. Nhưng cô vẫn luônbận rộn vui vẻ như cũ, cô thích nghe âm thanh của kéo xẹt qua vải vóc,cùng với một bầu không khí chân thật ngập tràn trong tiệm tuyệt không hề có âm mưu ý đồ gì. Giống như trở về thời điểm ban đầu —— lúc cô vừa mới bắt đầu tiếp xúc với thiết kế thời trang.

Đây mới là điều mà cô thích nhất, mà cô đã phải mất rất lâu mới phát hiện ra.

Uông Mỹ Lệ nhăn mũi, vừa nghĩ đến còn phải cố gắng làm cho xong mớtrang phục để chụp lên trang bìa quảng cáo, đã cảm thấy cả người nhưmuốn cạn sạch sức lực.

Nhưng mà không chụp cũng không được! Công hiệu của quảng cáo không gìsánh bằng, vả lại cô cũng xuất thân là người mẫu, chính mình là ngườiphát ngôn cho trang phục của mình là hợp lý nhất. Không những vậy. . . . . . Còn có thể tiết kiệm được một khoản thuê người mẫu? Chắc là điênmất!

Trong khi chờ nhiếp ảnh gia đến, Uông Mỹ Lệ tự mình trang điểm, nhờvào kinh nghiệm của bản thân, cô luôn có thể khiến cho khuôn mặt củamình trở nên xinh đẹp nhất.

Nhiếp ảnh gia Tiểu Giang tới, ngoài ra còn mang theo một phóng viên.Thì ra là bạn gái của Tiểu Giang mà lần trước chụp hình rất thích mộtcái áo khoác bằng len, kiên quyêt muốn Tiểu Giang đi mua, Cuối cùng Uông Mỹ Lệ nhận lời đưa cho anh ta. Tiểu Giang cảm kích trong lòng nên mớidử dụng mối giao thiệp của mình, đi tới những tòa soạn báo, nhờ ngườitới viết bài phỏng vấn để đưa tin.

Mộ bộ đầm màu vàng nhạt kết hợp với áo khoác màu đen giống áo lính, đi cùng với boot cao cổ, làm cho thân hình thon thả của Uông Mỹ Lệ tăngthêm nhiều phần khí khái.

Nhưng Tiểu Giang cảm thấy hình ảnh hơi lạ, "Mỹ Lệ, có lẽ cô nên cắttóc ngắn nhìn sẽ có vẻ hợp hơn?" Phong cách thiết kế của nàng rất đơngiản, biểu trưng cho dự tự chủ trong thời đại mới của nữ giới, nhưngphối hợp với một mái tóc dài phủ vai có vẻ gì đó không cân xứng.

"Đúng vậy!" Nữ phóng viên cũng nói thêm, "Thật lòng mà nói tôi cũngthấy tóc của cô vừa lại dài lại thẳng, lại chưa từng nhuộm màu, cả máitóc dài đen nhánh xinh đẹp như vậy mà đi quảng cáo dầu gội đầu thì rấtđẹp! Nhưng lại phối hợp với phong cách này thì. . . . . . Rất kỳ quái."

Có nói thế nào Uông Mỹ Lệ mọi cách cũng không đồng ý, ý nguyện muốnduy trì mái tóc dài này là của Mạnh Dật Phi, cô Không muốn cắt đi! Nhưng nói cho cùng, mái tóc dài khiến cô tăng thêm phần uyển chuyển đáng yêu, lại không thích hợp cho lắm với phong cách thiết kế của cô.

Chẳng lẽ lại phải bỏ ra một số tiền lớn để thuê người mẫu sao?

Tiểu Giang phản đối, "Tôi đã từng chụp hình rất nhiều người mẫu, không nói đến mái tóc, thì cô vẫn là người thích hợp nhất để quảng bá thươnghiệu của chính mình; ngoài ra sẽ lại vừa tốn tiền cộng với hiệu quảkhông tốt bằng, vậy tại sao phải tốn thêm công sức làm gì!"

Nữ phóng viên nhìn thấy vẻ bối rối trên mặt cô: "Mái tóc nảy đối với cô rất quan trọng sao?"

Uông Mỹ Lệ chân thành nói ra tình cảm của mình: "Đúng vậy, nó tượngtrưng cho sự quan tâm của người đàn ông tôi yêu.". Tiểu Giang nghĩ ramột giải pháp, "Hay là đội tóc giả cũng được!"

"Nhưng tôi không có tóc giả." Lâu rồi Uông Mỹ Lệ không làm người mẫu, những thứ trang phục và đạo cụ kia đã không còn nữa.

"Không sao." Tiểu Giang lấy điện thoại di động ra, "Bạn gái của tôi là thợ trang điểm, tôi gọi thì cô ấy sẽ mang tới ngay."

"Như vậy tôi sẽ rất ngại!" Uông Mỹ Lệ thấy rất cảm kích. Thật ra thìcô không quen Tiểu Giang, chỉ khi bắt đầu khai trương văn phòng mới tiếp xúc qua, không ngờ anh ta lại có lòng giúp đỡ nhiệt tình như vậy.

"Đừng khách sáo với tôi! Bộ trang phục lần trước cô giúp cũng rất khórồi, cô còn thẳng thắn muốn cho tôi. Bạn gái của tôi cũng vô cùng thíchphong cách của cô, chính cô ấy muốn tôi tìm phóng viên phỏng vấn cô. Cóthể tận mắt gặp được thần tượng trong lòng, cô ấy thật sự hết sức vuimừng!"

"A, thì ra tôi là người bị lợi dụng đó!" Nữ phóng viên cười nói, "Cũng vì đây là một cuộc phỏng vấn rất đáng giá, nếu không tôi đã không tớiđây."

Trong lòng Uông Mỹ Lệ tràn đầy cảm động. Dù cô không hoàn toàn bị chủtrương tôn thờ đồng tiền làm mờ mắt thì trong mắt cô cũng chỉ có hiệuquả và lợi ích, lúc nào cũng tính toán làm cách nào để có lợi nhuận,cũng không nghĩ đến sẽ bỏ ra cái gì, thì cũng không có cơ hội quen biếtvới nhũng bạn bè tốt như vậy. Lúc này cô thấy rất vừa lòng, cũng có thểvô tư kết bạn. Cho đi và nhận được cũng thật là những điều ngọt ngào.

Cũng nhờ thành quả của tạp chí xuất bản, bộ sưu tập của Uông Mỹ Lệ vàvăn phòng nhanh chóng nổi tiếng, có rất nhiều tạp chí thời trang tranhnhau phỏng vấn nàng, thậm chí còn có truyền thông nước ngoài đến phỏngvấn, giá trị của cô đột nhiên tăng cao như mặt trời giữa trưa.

Tại Pháp. . . . . .

Mạnh Dật Phi cẩn thận đọc hết từng chữ trên cả mặt báo, hơn nữa còndùng ánh mắt nhìn cặn kẽ một đầu tóc ngắn xinh đẹp trong hình, trên mặtcô gái là nụ cười đầy hạnh phúc, sau đó tức giận ném quyển tạp chí vàotường!

Tóc đối với cô rất quan trọng sao?

Đúng vậy, nó là sự quan tâm của người đàn ông tôi yêu.

Cô có thể nói một chút về người cô yêu không?

Anh ấy là một người khẳng khái.

Tôi nghĩ, chắc chắn cô rất thích anh ta.

Đúng vậy, tôi và anh ấy đã yêu nhau lâu rồi.

Chúc cô hạnh phúc.

Được, cám ơn cô!

Đáng chết!

Mạnh Dật Phi đấm mạnh vào vách tường, không để ý tới đau đớn truyềntới trên tay, có trời mới biết con tim anh cũng đang tan vỡ.

Cô dám cắt tóc ngắn, vì người mình yêu!

Cô ấy nhất định đã rất vui! Vì người đàn ông kia là một người khẳngkhái như vậy. . . . . . Cô chắc chắn đã đạt được ước mơ giàu sang, tiềnbạc và địa vị. . . . . .

"A ——" Mạnh Dật Phi hét lên đau khổ .

Anh cũng sẽ tự nguyện bỏ ra tất cả mọi thứ của mình vì cô, đáng tiếcthứ cô cần lại chính là của cải vô số! Cô sẽ hạnh phúc. . . . . . Nhưnganh rất hận hạnh phúc của cô không phải do anh mà có, chỉ ông trời mớibiết anh hận cả con người may mắn hạnh phúc kia của cô! Tại sao? Anh đãđợi hai mươi năm rồi.

Tại sao lại như vậy. . . . . .

Anh luôn hy vọng những lời cô nói lúc ở sân bay chỉ là giận dỗi. Anhlại bỗng nhiên có ý xấu rằng người kia sẽ đối xử tệ bạc với cô, sau đó,anh lại có thể an ủi cô ấy, giống như anh vẫn làm mọi khi.

Nhưng. . . . . .

Cô đã tuyên bố hạnh phúc vui vẻ , bây giờ anh. . . . . . Giải quyết như thế nào đây? Có cách gì sao!

Buông tay thôi!

Lần này, Cuối cùng Mạnh Dật Phi quyết định bỏ tay khỏi hai mươi năm gìn giữ vì cô, bắt đầu mà sống vì mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.