Vô Kỵ thấy trong bọc áo của Hiểu Phù có bảy tám lạng bạc, liền lấy bỏ vào túi để sử dụng.Tuy y không biết núi Côn Luân cách đó bao xa, nhưng y nghĩ mấy lạng bạc đó cũng đủ làm lộ phí đi đến nơi.Hai đứa bé đi nửa ngày mới ra khỏi Hồ Ðiệp Cốc.Bất Hối chân nhỏ, bước đi rất ngắn nên đã mỏi mệt không đi nữa được.Nghỉ ngơi lâu một lúc, hai đứa bé lại tiếp tục lên đường.Tối hôm đầu, hai đứa không tìm được khách điếm để trọ, đi mãi đến trời tối hẳn mà vẫn còn lang thang trong rừng núi, bốn bề chỉ nghe tiếng sài lang rú và tiếng cú kêu.Bất Hối kinh hãi đến khóc òa lên, Vô Kỵ cũng sợ, nhưng trong hoàn cảnh này y phải gượng làm ra gan dạ.Y thấy bên cạnh đường có một cái hang, liền kéo Bất Hối vào đó ẩn nấp.Y ôm Bất Hối vào lòng và lấy tay bịt tai con nhỏ lại để nó không nghe tiếng rú của thú dữ.Ðêm đó, hai đứa bé vừa đói vừa sợ nên không sao ngủ được.Sáng hôm sau, Vô Kỵ hái ít trái cây rừng cùng Bất Hối ăn, xong hai đứa lại tiếp tục đi.Ði đến chiều tối mà vẫn chưa ra khỏi rừng núi.Bất Hối đột nhiên thất thanh la lớn và chỉ tay vào một cỗ thụ bên đường.Vô Kỵ đưa mắt nhìn rồi cũng hoảng sợ, vội kéo Bất Hối ù té chạy.Thì ra trên cây đó có hai cái xác đang treo lủng lẳng.Hai đứa chạy được mười bước thì vấp phải đá, cùng té một lượt.Vô Kỵ đánh bạo quay đầu lại nhìn, y càng kinh ngạc và buột miệng la lớn:- Hồ tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-do-long/195615/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.