Vô Kỵ bỗng lên tiếng hỏi:-Thưa bác hai, Phương lão anh hùng đó là người tốt hay xấu?Liên Châu đáp:-Sau khi chặt cánh tay, phương lão anh hùng chỉ ngày ngày cày cấy, còn dư thời gian thì lấy sách ra đọc. Xưa nay không lai vãng với ai cả, tất nhiên ông ta là người tốt.Vô Kỵ lại nói:-Có phải nghĩa phụ cháu giết người bừa bãi như vậy là bậy lắm phải không?Liên Châu cả mừng, liền giơ tay ra ẵm Vô Kỵ sang, rồi vừa vuốt đầu vừa nói với thằng bé:-Cháu đã biết không nên giết người bừa như vậy thật là tốt, bác thương cháu lắm. Cháu nên biết người đã chết không thể sống lại được. Khi nào cháu thấy kẻ địch mang tội rất nặng không thể nào tha thứ, cháu mới ra tay giết kẻ đó, bằng không cháu nên cho kẻ đó một dịp may để hối cải.Vô Kỵ tiếp:-Bác hai, cháu muốn cầu bác một việc.Liên Châu hỏi;-Việc gì thế?Vô Kỵ đáp:-Khi nào những người đó kiếm thấy nghĩa phụ, bác làm ơn bảo họ đừng có giết nghĩa phụ nhé! Vì nghĩa phụ đã mù hai mắt đánh không lại bọn họ đâu.Liên Châu ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:-Việc này bác không thể nhận lời. Còn bác thì không khi nào giết nghĩa phụ cháu cả.Vô Kỵ đứng ngẩn người, nước mắt nhỏ ròng xuống má.Sáng sớm hôm sau, bốn người vào thị trấn, liền vào khách điếm ngủ trọ.Chiều hôm đó, bốn người lại tiếp tục lên đường.Cũng có lúc Tố Tố và Thúy Sơn cưỡi chung một ngựa để cho Vô Kỵ một mình một ngựa cho thoả chí.Dù sao Vô Kỵ vẫn còn ít tuổi, được phóng ngựa trong chốc lát đã quên hết việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-do-long/195605/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.