Vô Kỵ chỉ cần biết nơi giam giữ Tạ Tốn ở đâu thôi, nhưng chàng hỏi đi hỏi lại mà Nam Sơn chỉ biết có như trên nên chàng đoán chắc việc bí mật và quan trọng như thế này khi nào Viên Chân lại để cho một tên tiểu tốt hay biết đến nên chàng mới thôi không hỏi y nữa. Hơn nữa từ giờ đến tết Ðoan Ngọ còn hơn một tháng thì đủ thời giờ cho mình dưỡng thương và ung dung đi cứu viện.Ba người ở trong miếu Trung Mục mấy ngày bình yên vô sự, không thấy Thiếu Lâm Tự cho người liên lạc gì cả.Tới ngày thứ tám Triệu Minh đã lành mạnh bẩy tám phần rồi, Vô Kỵ cũng thấy chân khí trong người đã có thể lưu thông được dần, chân tay bắt đầu có sức lực. Nếu lúc này kẻ địch có tới tuy chàng chưa đủ sức đả thương chúng thì cũng đủ sức đào tẩu được rồi. Nam Sơn rất tận tâm, không dám có ý định phản bội chút nào.Triệu Minh cười nói:- Vạn Thọ Nam Cương, tuy ngươi không có căn bản để học võ công nhưng làm quản gia thì lại là nhân tài thượng thặng đấy!Nam Sơn gượng cười đáp:- Cô nương dạy rất phải!Lại thêm mười ngày nữa, vết thương của Vô Kỵ và Triệu Minh đã lành mạnh hẳn.Hàng ngày được ăn toàn những món ăn ngon lành của Nam Sơn làm cho, da mặt hai người đã hồng hào, tinh lực rất dồi dào.Vô Kỵ liền bàn với Triệu Minh làm thế nào để lên chùa Thiếu Lâm cứu Tạ Tốn.Triệu Minh đề nghị:- Phương pháp tốt nhất là điểm huyệt tên Nam Sơn này rồi phái y tới chùa Thiếu Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-do-long/1366718/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.