Tạ Tốn lại nói tiếp:-Cháu tu luyện năm năm sẽ tiểu thành. Nhưng cháu có biết ta truyền thụ tâm pháp cho cháu để làm chi không?Hân Ly đột nhiên khóc lớn thành tiếng và đáp:- Cháu... cháu biết lắm! Nhưng cháu... không thể nào làm như thế được!Tạ Tốn quát lớn:- Cháu biết gì nào? Tại sao lại không làm được?Nói xong, Kim Mao Sư Vương giơ chưởng lên định đánh xuống nếu Hân Ly mà nói sai thì bị Kim Mao Sư Vương giết chết liền!- Cháu biết công công bảo cháu tìm kiếm Vô Kỵ và truyền thụ môn võ công này cho anh ấy. Cháu biết công công muốn cháu luyện thành võ công thượng thặng xong, để đi bảo vệ cho anh Vô Kỵ và không để cho những kẻ khốn nạn ám hại anh ấy nhưng... nhưng...Hân Ly chỉ nói được hai chữ "nhưng" rồi khóc oà lên.Tạ Tốn liền đứng dậy quát:- Nhưng cái gì cơ chứ? Có phải con ta, Vô Kỵ đã mất mạng rồi chăng?Hân Ly ngã luôn vào lòng Tạ đại hiệp, càng lớn tiếng khóc thêm rồi nức nở:- Anh ấy... sáu năm trước đây, ở Tây Vực... rớt xuống vực thẳm chết rồi.Tạ Tốn nghe nói, người run lẩy bẩy liền hỏi:- Có thực không?- Thực đấy! Cha con Võ Liệt đã trông thấy anh ấy chết. Cháu đã dùng Thiên Thù Thủ điểm vào người chúng bảy lần rồi lại cứu chúng sống bảy lần mới bắt chúng thốt ra tin đó, như vậy cháu chắc không thể nào là giả nữa.Tạ Tốn ngửng mặt lên trời rú lên một tiếng rất bi đát rồi nước mắt tuôn rơi lã chã.Vô Kỵ thấy cô em họ với nghĩa phụ của mình đau đớn như vậy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-do-long/1366700/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.