Nói xong, y lại lớn tiếng hướng về phía Ðông kêu:- Lãnh Diện Tiên Sinh, Bành Hòa Thượng! Có người bị thương hai người mau xuống đây!Phía đằng đó liền có tiếng kêu đàn kêu "con" Tiếng đàn ra điều là đã nhận thấy lời kêu của Chu Ðiên rồi, Bành Hòa Thượng vừa đi vừa lên tiếng hỏi:- Ai… bị… thương thế?Tiếng nói của Bành Hòa Thượng từ đằng xa vọng tới khiến sơn cốc vang động.Chu Ðiên thấy vậy hạ thấp giọng khẽ mắng chửi:- Con quỷ nóng tánh, đợi một lúc cũng không được.Bành Hòa Thượng hấp tấp chạy tới và hỏi:- Ai bị thương thế? Nói Không Ðược không việc gì đấy chớ? Thiết Quan huynh đây? Chu Ðiên! Tại sao tiếng nói của bạn lại trung khí bất túc như thế?Y vừa hỏi đến câu cuối cùng thì đã nhảy tới gần mấy người rồi!Bành Hòa Thượng vừa tới gần đã thất kinh la lớn:- Ối chà Vi Nhất Tiếu bị thương đấy à?Chu Ðiên đáp:- Lúc nào Bành huynh cũng vậy. Hoảng hoảng sợ sợ, người ta chưa lo mình đã lo. Lãnh diện huynh, hãy tới đây nghĩ cách cứu hộ chúng tôi với.Y thấy Lãnh Diện tiên sinh Lãnh Thiêm đã tới mới nói như vậy.Lãnh Thiêm chỉ trả lời bằng một tiếng "ừ" thôi chớ không hề hỏi thêm một lời nào cả, vì biết Bành Hòa Thượng thế nào cũng đã hỏi cặn kẽ rồi, mình có lên tiếng hỏi cũng chỉ là thừa mà thôi!Quả nhiên Bành Hòa Thượng đã hỏi liên tiếp mà Chu Ðiên thì lại nói như điên nên chờ hai người nói xong thì Nói Không Ðược với Thiết Quan Ðạo Nhân đã vận khí xong. Bành Hòa Thượng lại nói:- Tôi ở phía Ðông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-do-long/1366675/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.