Vô Kỵ thấy Cửu Chân hỏi như vậy, nghĩ thầm:- Mình rách rới tiều tụy như thế này, nếu nhắc đến tên tuổi của cha mẹ và Thái sư phụ thì chỉ làm nhục cho mấy vị tiền bối thôi.Nghĩ đoạn y liền đáp:- Cha mẹ tôi đã mất sớm, thấy ở Trung Nguyên không thể sống được, phiêu lưu đây đó, rồi ra tới đây.Cửu Chân vừa cười vừa nói tiếp:- Tôi bắn con khỉ, ai bảo cậu giấu diếm nó vào trong người làm chi? Suýt tí nữa bị đàn chó xé tan xương nát thịt.Cửu Chân khẽ vỗ vai Vô Kỵ một cái, với giọng đùa cợt, nói tiếp:- Trước mặt tôi, chú em cứ nhận đi thì hơn, chối làm chi nữa?Nàng đang nói, bỗng sực nghĩ ra một việc, vội hỏi tiếp:- Chú đã học qua võ công chưa? Chú đánh một chưởng võ sọ tả tướng quân của tôi, chắc chưởng lực của chú cũng mạnh lắm?Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi:- Tả tướng quân nào thế?Cửu Chân mỉm cười, quay đầu kêu gọi:- Tiền tướng quân.Nàng vừa dứt lời, đã có một con chó to lớn dữ tợn, nhảy ra nằm phục dưới chân nàng.Nàng lại gọi tiếp:- Sa kỵ tướng quân.Lại có một con chó nữa nhảy ra lúc này Vô Kỵ mới biết những chó của nàng đều được phong làm tướng quân cả. Nào là Chinh Ðông tướng quân, Bình Khấu tướng quân, Oai Viễn tướng quân... Nàng chỉ huy rất giỏi, tựa như một vị đại nguyên soái vậy.Vô Kỵ thấy nàng bảo mình đánh chết con chó cưng của nàng, trong lòng lấy làm ăn năn vô cùng, liền nói:- Lúc ấy trong lòng tôi rối loạn, có lẽ ra tay hơi nặng một chút. Hồi nhỏ, tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-do-long/1366664/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.