Chương trước
Chương sau
Bởi họ chưa hề nghe nói tới thứ rắn quái lạ ấy bao giờ.Vô Kỵ đáp:- Phải, loại rắn độc này tôi chưa hề thấy, nhưng khi tôi đâm kim vào mặt bà, rồi ngửi mũi kim thì nghe có mùi thơm đàn hương. Hà tiên sinh thử xem mười ngón chân của phu nhân coi có phải đầu ngón chân nào cũng có vết răng nhỏ không?Thái Xung vội dở mền đắp người thiếp cưng ra xem thì quả nhiên ngón chân nào cũng có một vết răng nhỏ và đen, bằng hạt gạo thôi, nếu không nhìn kỹ, không sao thấy được.Thái Xung, lại càng tin tưởng Vô Kỵ thêm, liền nói:- Phải, phải, quả thực ngón chân nào cũng có một vết răng. Chú em cao minh lắm. Chú đã biết rõ căn bệnh của tiện thiếp rồi, tất có thể chữa khỏi bệnh. Nếu tiện thiếp được lành mạnh như thường, tôi sẽ trọng thưởng chú.Nói tới đó, y quay lại quát bảo bảy lang y kia:- Các người chỉ được cái nói dóc là không ai bằng. Người thì bảo nàng phong hàn. Toàn là nói bậy nói bạ. Thế sao các người không kiếm thấy những vết răng ấy?Vô Kỵ vội đỡ lời:- Bệnh của phu nhân vốn dĩ kỳ lạ lắm, mấy vị lang y ấy không biết rõ căn bệnh đó là sự thường, tiên sinh không nên trách họ mà nên tha họ về nhà ngay thì hơn.Thái Xung đáp:- Ðược, được, đã có đại giá giáng lâm thì tại hạ còn giữ chúng ở lại làm chi. Những lang băm này chỉ được cái tài nói dóc, ăn hại là không ai bằng. Xuân, con cho chúng nó mỗi người một trăm lạng bạc để làm lộ phí rồi bảo chúng đi về tức thì.Bảy thầy lang thoát chết đều mừng rỡ vô cùng hấp tấp đi liền vì họ sợ Vô Kỵ cũng là lang băm như họ thì họ sẽ bị vạ lây, chưa biết chừng bị Thái Xung giết cả lũ cũng nên.Vô Kỵ nói:- Tiền bối làm ơn bảo người dọn cái giường của phu nhân sang bên. Dưới gầm giường có hai lỗ nhỏ, đó là lối ra vào của hai con rắn Kim Ngân Huyết Xà đấy!Thái Xung liền tự tay mình xách cái giường dời sang bên, vì sợ gọi đầy tớ làm sẽ chậm trễ thì người thiếp cưng của y đau đớn thêm chút nữa. Quả nhiên, y vừa đem cái giường ra khỏi chỗ cũ là thấy chỗ chân tường có hai cái lỗ nhỏ. Y vừa mừng vừa giận, vội lớn tiếng kêu gọi:- Chúng bay mau lấy diêm sinh ra để ta hun cho rắn độc chạy ra rồi ta bầm chém nó ra là nghìn vạn mảnh.Vô Kỵ xua tay cản:- Không được, không được. Cần phải có hai con rắn độc ấy mới chữa khỏi cho phu nhân.Nếu tiền bối giết chúng đi thì bệnh của phu nhân không thể nào chữa khỏi được.- À thế! Vậy chú em cho tôi biết nguyên nhân tại sao tiện thiếp lại trúng phải nọc độc của hai con rắn ấy?Vô Kỵ chỉ tay ra vườn hoa bên ngoài cửa sổ:- Hà tiên sinh, bệnh của Tôn phu nhân là do tám cây hoa Linh Chi Lan kia gây nên.- Tám cây đó tên là Linh Chi Lan à. Tôi có biết tên những cây đó đâu! Có người bạn thấy rồi lúc trồng hoa ở Tây Vực đem về tám cây lan đó tặng tôi. Hoa của những cây đó có mùi thơm như trầm, màu sắc của cánh hoa rất đẹp, không ngờ những cây đó lại là mối họa như vậy.- Theo sách thuốc nói thì những cây Linh Chi Lan này gốc tròn như trái cầu, màu đỏ như lửa, trong có chất độc rất mạnh. Ðể hậu sinh cho đào lên xem có đúng thế không?Lúc ấy, các đệ tử của Thái Xung đã biết tin Vô Kỵ chữa bệnh quái dị cho ngũ sư mẫu của chúng bèn tới cả nơi đây để xem.Các nam đệ tử thì không tiện vào phòng, còn sáu nữ đệ tử với Chiêm Xuân đứng bên cạnh sư phụ.Họ nghe Vô Kỵ nói vậy liền có hai nữ đệ tử đi lấy xuổng cuốc đào luôn cây lan độc lên.Quả nhiên gốc cây tròn như trái cầu và đỏ như lửa.Hai nữ đệ tử nghe nói cây này rất độc nên không dám mó tay vào.Vô Kỵ lại dặn:- Hai vị làm ơn đào cả tám cây lên lấy hết gốc cây để bỏ vào trong cối giã và cho thêm năm hột gà, một bát tiết gà, trộn chung vào giã, cho tới lúc nát thành hồ. Nhưng hai chị nên cẩn thận, đừng để nước bám vào người thì nguy đa!Chiêm Xuân lại đi lấy hai cái ống tre nhỏ ra cho Vô Kỵ sử dụng.Một lát sau, hai đệ tử đó đã giã xong tám gốc cây, Vô Kỵ liền đổ xuống đất quây thành một vòng tròn, một đầu để hở một miệng rộng chừng hai tấc, rồi dặn mọi người rằng:- Lát nữa quý vị có thấy điều chi khác lạ thì xin quý vị cứ việc đứng yên mà xem, đừng nói chuyện và kêu la, e hai con rắn độc ấy kinh hoảng rồi xông lại cắn nghe! Bây giờ các vị mau đi lấy chút cam thảo, bông gòn nhét vào lỗ mũi đi.Ai nấy đều làm theo lời dặn cảu Vô Kỵ cũng dùng bông gòn và cam thảo nhét vào lỗ mũi.Sau y lấy lửa đốt những lá cây lan ở trước hai cái lỗ.Chỉ trong giây lát, từ lỗ hỗng bên trái một con răn chui ra, da đỏ hồng như máu, đầu có mòng vàng chóe.Con rắn ấy từ từ bò ra, mọi người mới thấy rõ nó có bốn chân, mình dài chừng tám tấc.Con rắn ấy vừa bò ra khỏi lỗ, thì bên phải cũng có con rắn nữa bò ra.Con rắn sau này nhỏ và ngắn hơn một chút, màu bạc.Thấy hai con rắn quái dị ấy, Thái Xung và các môn đồ đều im hơi lặng tiếng.Hai con rắn thè lưỡi liếm vai nhau, trông rất thân mật và âu yếm, rồi chúng từ từ bò vào giữa vòng thuốc dưới đất.Chờ chúng vào trong vòng rồi, Vô Kỵ vội cầm một cái que trúc khẽ gạt đuôi con rắn màu bạc.Nhanh như chớp, mọi người chỉ thấy thấp thoáng ánh sáng bạc một cái là nó đã chui vào trong ống tre.Con màu vàng cũng định chui vào nhưng ống tre chỉ có thể đựng một con thôi, nên con thứ hai ngẩng đầu kêu vù vù.Tiếng kêu cảu nó tựa như tiếng ống tiêu nghe rất êm tai.Vô Kỵ lại đưa ống tre thứ hai đến trước mặt con màu vàng rồi lấy que tre gạt đuôi nó, con này cũng chui vào trong ống tre.Vô Kỵ vội lấy nút nhét chặt hai ống tre, mọi người mới dám thở mạnh.Vô Kỵ lại bảo:- Hay lấy cho tôi mấy thùng nước nóng, rửa sạch những thuốc độc dưới này đi, bằng không rất nguy hiểm!Sáu nữ đệ tử vội xuống bếp xách sáu thùng nước nóng lên và rửa sạch căn phòng đó liền.Vô Kỵ bảo mọi người đóng kín cửa sổ lại, sai người lấy mấy vị thuốc: Hồng hoàn , Minh Phàn, Ðại hoàn , Cam Thảo... v.v.. giã thành bột trộn với vôi sống bỏ vào ống tre có con rắn màu bạc.Mọi người liền nghe con rắn bên trong kêu vù vù con màu vàng ở ống tre bên kia cũng lên tiếng kêu như vậy.Ðoạn Vô Kỵ mở nút ống tre có con rắn màu vàng thì con rắn ấy bò ra tới cạnh ống tre kia, vòng quanh mấy bận tỏ vẻ lo lắng, rồi đột nhiên nó chạy ngay lên trên giường, chui ngay vào trong chăn cô Năm.Thái Xung kinh hãi toan can thiệp, nhưng Vô Kỵ vội xua tay và khẽ lật cái chăn bông lên thì thấy con rắn màu vàng đó đang cắn chặt ngón chân giữa bên chân trái cảu cô Năm.Vô Kỵ mừng rỡ nói:- Những chất độc của hai con rắn này ở trong người cô Năm bây giờ đã được chính con rắn đó hút ra.Lát sau mình con rắn đó sưng vù lên to gấp năm sáu lần lúc nó chưa hút máu.Lúc này, màu của nó lại càng vàng và chói lọi thêm.Vô Kỵ lại mở cái nút tre thứ hai, con rắn vàng ở trên giường nhảy xuống bò tới ống tre, mồm nhả máu độc để cho con rắn bạc ăn.Vô Kỵ liền bảo với Thái Xung:- Thế này ta có thể yên bụng. Mỗi ngày cứ cho chúng hút độc ra hai lần. Hữu sinh xin viết một toa thuốc cho Tôn phu nhân uống để chóng khỏi sưng và cho được khỏe mạnh thêm.Liền sau đó, Vô Kỵ kê đơn trao Thái Xung sai người đi hốt thuốc về sắc cho cô Năm uống.Từ khi chính mắt mình theo dõi Vô Kỵ chữa bịnh cho người ái thiếp thứ năm vị trưởng môn của phái Côn Luân không ngớt vừa ngạc nhiên vừa kinh dị trước phương pháp lạ đời và rợn người của thầy lang tí hon, tuổi chưa thành nhơn mà y thuật không đo lường được.Thật Thái Xung không ngờ trên đời võ lâm của mình đã từng gặp biết bao trường hợp vượt quá sức tưởng tượng nhưng ông chưa hề chứng kiến một cảnh tượng nào quái đản như cảnh Vô Kỵ chữa bịnh.Sau đó, Thái Xung đưa Vô Kỵ ra ngoài thư phòng rồi khen ngợi:- Tài ba của chú em thần diệu thật. Tại sao chú em lại biết cách chữa như vậy, có thể cho tại hạ rõ được không?Vô Kỵ đáp:- Trong sách Ðộc Vật Ðại Toàn có ghi rõ đôi Kim Ngân Huyết Xà nầy là độc vật thứ ba mươi bảy của tất cả các thứ độc vật trên thiên hạ. Tuy vậy, nó có một đặc điểm là thích ăn những thứ độc như: Nhân Ngôn, Hạ Ðỉnh Hồng, Mật Công, v.v... Ngoài vườn có trồng Linh Chi Lan cũng là thứ hoa lan có chất độc rất lợi hại, nên mới dụ đôi rắn này tới.- Thì ra là thế!- Loại Kim Ngân Huyết Xà bao giờ cũng có đôi, sống chung với nhau. Vừa rồi tôi dùng Hồng hoàn , Cam Thảo đổ vào trong ống tre để cho con cái có màu bạc đau đớn, con đực màu vàng hay tin vội đi hút máu độc ở chân phu nhân ra cứu con cái. Ba tiếng đồng hồ nữa, tôi lại lấy thuốc trị con đực, con cái thế nào cũng đi hút mau độc để chữa cho con đực. Như vậy, cứ cho chúng lần lượt hút máu, chất độc trong người phu nhân sẽ hết dần.Ngày hôm đó, Thái Xung liền thiết tiệc khoản đãi Vô Kỵ và Bất Hối.Vô Kỵ không muốn nói rõ lai lịch của Bất Hối cho mọi người rõ vì cô bé đó là đứa con ngoại tình của Hiểu Phù, nếu nói ra sợ tai tiếng cho phái Nga Mi, nên lúc Thái Xung hỏi lai lịch Bất Hối thì Vô Kỵ chỉ trả lời một cách mơ hồ.Mấy ngày sau, bịnh của cô Năm lành mạnh dần và cô đã bắt đầu ăn uống được, tới ngày thứ mười thì khỏi hẳn.Cô Năm bèn cho dọn một mâm cơm thật thịnh soạn để mình đích thân cảm tạ Vô Kỵ và có cho Chiêm Xuân ngồi tiếp.Tuy còn tiều tụy nhưng nàng vẫn đẹp như xưa.Thái Xung mừng rỡ vô cùng, nhân lúc sư phụ cao hứng.Chiêm Xuân yêu cầu sư phụ thâu nhận Tạp Chi làm môn đồ, Thái Xung ha hả cười và nói:- Xuân, mưu kế cảu con khôn khéo thật. Ta thâu thằng nhỏ họ Tô làm môn đồ tất nhiên sau này ta phải truyền pho kiếm Long Hình Nhất Bút cho nó, như vậy trước kia nó có xem lỏm một lần cũng không sao mà!Chiêm Xuân vừa cười vừa đáp:- Thưa sư phụ, nếu người họ Tô ấy không xem lỏm sư phụ luyện kiếm đệ tử không phải lùng bắt và làm sao gặp được Trương thế huynh đây? Tất nhiên cũng phải nói đó là sư phụ và cô Năm có hồng phúc, nhưng kể ra thì tên họ Tô ấy cũng có một phần công lao.Cô Năm liền bảo Thái Xung:- Tướng công thâu bấy nhiêu đồ đệ, rốt cuộc không đứa nào giúp ích mình cả. Chiêm cô nương đã nói vậy, chắc thằng nhỏ họ Tô không phải là người tầm thường thì tướng công có thâu thêm một đồ đệ nữa cũng không sao. Biết đâu sau này tên họ Tô ấy lại chẳng là người đệ tử đắc lực nhất của tướng công?Xưa nay cô Năm nói gì, Thái Xung cũng đều nghe nên cô Năm vừa nói xong, y đã nhận lời liền:- Nếu em bảo thâu thì tôi thâu nó, nhưng có một điều nầy...Cô Năm vội hỏi:- Ðiều gì thế?Thái Xung nghiêm nét mặt đáp:- Y là môn hạ của tôi thì phải nhứt tâm nhứt chí học tập chớ không được si mê Chiêm Xuân và định lấy con nhỏ này làm vợ. Việc ấy tôi cấm triệt để.Chiêm Xuân mặt đỏ bừng, cuối đầu e lệ.Cô Năm khúc khích cười và tiếp lời:- Ối chà! Sao tướng công lại nói thế? Mình là sư phụ thì phải làm gương mẫu cho đồ đệ mới được. Mình đã tam thê, tứ thiếp mà lại cấm đồ đệ lấy nhau nghĩa lý gì?Lời nói vừa rồi của Thái Xung là nói bông nói đùa Chiêm Xuân thôi, nên y nghe cô Năm nói vậy liền ha hả cười và nói sang chuyện khác:- Thôi, tiếp tục uống rượu đi!Lúc ấy bỗng con sen bưng một cái khay gỗ, trên khay có một ấm rượu, đem tới trước mâm cơm rồi con sen rót luôn cho mỗi người một chén.Vô Kỵ thấy thứ rượu đó màu vàng khè, đặc như hồ, mùi thơm xông lên mũi.Thái Xung nói:- Chú em họ Trương, đây là rượu Hổ Phách Mật Lê tửu của bổn phái, chế bằng một thứ lá sản xuất trên đỉnh núi tuyết, chỉ có núi Côn Luân này mới có. Thứ lê ấy gọi là Hổ Phách Mật Lê. Rượu này ngon vô cùng, nhưng không thể uống nhiều được.Vô Kỵ không biết uống rượu, nhưng y đưa lên mũi ngửi, mùi thơm xông lên và tim phế cảm thấy mát rợi.Y định uống một hớp bỗng nhiên nghe hai con rắn Kim Ngân ở trong lồng, đồng thanh khẽ kêu "vù, vù".Vô Kỵ sực tỉnh ngộ, liền nói lớn:- Rượu này không thể uống được.Mọi người đều ngạc nhiên, đặt chén rượu xuống bàn liền.Vô Kỵ lấy hai cái ống tre ra, mở nút cho con rắn đực bò ra.Con Huyết xà màu vàng liền uống cạn chén rượu của Vô Kỵ, rồi lại bò tới phía trước mặt bàn uống cạn ba chén rượu của những người kia nữa.Vô Kỵ nhốt con rắn ấy xong, lại thả con rắn cái ra để cho nó uống nốt ba chén còn dư.Ðôi Huyết xà này rất quyến luyến nhau, chỉ thả một con ra, cái hay đực cũng vậy, thì không còn nào chịu bỏ đi hết.Ðồng thời chúng rất ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân của chúng. Nhưng cùng thả một lúc không những khó bắt chúng lại vào lồng, mà không biết chừng chúng còn nổi khùng cắn cả chủ nhân của chúng nữa.Cô Năm vừa cười vừa nói:- Chú em, đôi rắn độc của chú biết uống rượu thật là kỳ thú lắm.Vô Kỵ lại nói:- Lão tiền bối làm ơn bảo người nhà đem một con chó hay một con mèo ra đây.Một lát sau, người nhà của Thái Xung đem ra một con chó màu vàng.Vô Kỵ lấy một chén rượu ở trước mặt Thái Xung đổ vào mồm con chó ấy.Con chó vàng chỉ rên rỉ vài tiếng mồm mũi hộc máu tươi, tai cũng rỉ máu rồi nằm lăn ra chết ngay.Cô Năm hãi sợ vô cùng, giọng run run nói:- Rượu này có độc hay sao? ... Ai... ai định hãm hại chúng ta thế? Chú em, sao chú biết trước như vậy?Vô Kỵ đáp:- Ðôi rắn Kim Ngân Huyết Xà này rất thích ăn uống những thứ có độc. Chúng ngửi trong rượu có chất độc, nên chúng thích thú và kêu vù vù...Thái Xung sầm nét mặt lại, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay con thị tỳ nọ, khẽ hỏi:- Ai bảo mi đem rượu độc này ra thế?Thị tỳ hãi sợ, đến mất hồn vía, ngập ngừng đáp:- Con..., con không biết rượu đó có chất độc bên trong... con đem ở trong bếp ra.Thái Xung lại hỏi tiếp:- Mi đi từ trong bếp ra tới đây, có gặp ai không?Thị tỳ đáp:- Lúc con đi qua hành lang có gặp chị Hạnh Phương, chị ấy níu con lại nói chuyện, rồi chị ấy mở cái nắp ấm rượu ra ngửi một hồi.Thái Xung, cô Năm và Chiêm Xuân đều đưa mắt nhìn nhau.Thì ra Hạnh Phương là thị tỳ thân cận của người vợ cả.Vô Kỵ nói:- Thưa Hà tiên sinh, hậu bối trù trừ mãi không muốn nói ra, mà chỉ ngấm ngầm dò xét thôi.Tiên sinh thử nghĩ xem, tại sao bỗng dưng đôi Kim Ngân Huyết Xà tới đây hút máu cắn đầu ngón chân của phu nhân?Vấn đề này rất dễ giải đáp. Trước hết phu nhân có ngộ phải chất độc chậm phát, trong máu mới có chất độc, mới dụ hai con rắn tới hút máu và truyền độc sang người phu nhân như vậy. Tôi chắc người bỏ thuốc độc chậm phát trước kia với người bỏ thuốc độc vào trong ấm rượu này là một.Thái Xung chưa kịp trả lời, đã thấy tấm màn cửa vén lên, có một bóng người thấp thoáng.Vô Kỵ cảm thấy bên dưới vú đau nhức, biết có người đã điểm trúng yếu huyệt mình.Tiếp theo đó một giọng nói rất nhọn:- Phải, chính ta đã bỏ thuốc độc đấy.Người đó vừa nói vừa bước vào phòng.Vô Kỵ thấy người đó là một người đàn bà trung niên, hai mắt rất oai, mặt đầy sát khí.Người đàn bà ấy vừa bước vào, đã lên tiếng hỏi Thái Xung:- Tôi bỏ nước dãi con rít độc vào trong ấm rượu đấy. Anh làm gì được tôi nào?Thấy mặt người đàn bà đó, cô Năm có vẻ sợ hãi vội đứng dậy cung kính chào:- Thái thái.Thì ra người đàn bà đó chính là vợ cả của Thái Xung, họ Ban tên Thục Nhân, võ công còn cao siêu hơn Thái Xung nhiều. Xưa nay Thái Xung rất sợ nàng ta. Tuy sợ vợ, nhưng y vẫn thích lấy nàng hầu, vợ lẽ, nên y lấy hết người này đến người khác nhưng y lấy thêm một người thì càng sợ vợ cả thêm.Thấy vợ đột nhiên tới, Thái Xung không dám nói nửa lời, Thục Nhân đã lên tiếng hỏi trước:- Tôi hỏi anh, chính tôi đã bỏ thuốc độc vào trong ấm rượu đấy, anh làm gì được tôi nào?Thái Xung đáp:- Em không thích thanh niên này thì thôi. Nhưng em hành sự không phân nếp tẻ gì hết. Nếu anh không kịp hay biết, lỡ uống phải chén rượu có thuốc độc thì sao?Thục Nhân nói tiếp:- Tất cả người có mặt tại đây đều khốn nạn. Dù các người có chết cũng không sao, tôi lại được an nhàn hơn.Nàng vừa nói vừa cầm ấm rượu lên thử xem thấy trong ấm còn hơn nửa.Nàng liền rót đầy một chén đem tới trước mặt Thái Xung và nói:- Thoạt tiên ta định đầu độc cho 5 người chết một lúc, nhưng tên tiểu quỉ này đã phát giác thì ta tha chết cho bốn người, còn một người thể nào cũng phải chết. Chén rượu này, ai uống cũng thế thôi. Lão quỷ quyết định bảo ai uông thì lên tiếng ngay đi?Nói xong, nàng rút thanh kiếm ra, cầm nơi tay.Thì ra Thục Nhân là nữ đệ tử võ công kiệt xuất nhất của phái Côn Luân tuổi còn lớn hơn Thái Xung, và nhập môn cũng trước hơn. Hồi Thái Xung còn trẻ rất anh tuấn, nên y rất được người sư tỷ này yêu mến. Sư phụ của họ đấu với một tay cao thủ của Minh Giáo mà đột nhiên chết không để lại một lá chúc thư nào, nên các đệ tử mới tranh giành ngôi chưởng môn mà tàn sát lẫn nhau. Thục Nhân cực lực giúp Thái Xung hai người liên hiệp ra tay, tất nhiên sức mạnh phải hơn các sư huynh đệ khác Kết quả Thái Xung cướp được ngôi chưởng môn ấy. Y mang ơn người sư tỷ này bèn lấy nàng làm vợ. Hồi thiếu thời, hai người rất yêu nhau, nhưng bây giờ cả hai đã có tuổi, nhất là Thục Nhân chóng già hơn, y tự biết mình có lỗi với vợ, nên lúc nào cũng vậy, y kính sợ người sư tỷ này như một vị sư trưởng hay một con cọp vậy.Lúc ấy, y thấy vợ để chén rựơu ở trước mặt mình, không dám phản đối gì cả, trong lòng nghĩ thầm:- Tất nhiên ta không rồi. Ta cũng không để cho cô Năm, và con Xuân uống. Vô Kỵ là ân nhân của ta, khi nào ta lại bắt y uống, chỉ có con bé đi với Vô Kỵ không phải họ hàng thân thích hay môn đồ của ta, thì ta bắt nó uống là phải hơn hết.Nghĩ đoạn y bèn đứng dậy, cầm chén rượu độc đưa cho Bất Hối và nói:- Cô bé kia, uống chén rượu này đi.Bất Hối thất kinh, vì nàng mới thấy con chó vàng vừa to vừa béo đã uống xong chén rượu là chết liền, khi nào nàng dám uống, nên vừa khóc vừa đáp:- Rượu có thuốc độc, tôi không uống, tôi không uống!Thái Xung liền túm ngực và định đổ rượu vào mồm bắt nó uống nhưng Vô Kỵ đã nghiêm nghị nói:- Ðể tôi uống cho.Thái Xung trù trừ, lòng không nỡ.Thục Nhân ghét nhứt cô Năm, tưởng phen nầy thế nào cũng giết được ả thị tỳ đáng ghét ấy, ngờ đâu Vô Kỵ ở đâu cứu nàng thoát nạn, nên Thục Nhân ghét lây Vô Kỵ.Bây giờ, nàng thấy Vô Kỵ đòi uống chén rượu độc ấy mà Thái Xung thì không nỡ, liền lên tiếng:- Thiếu niên này kỳ lạ lắm, biết đâu ngươi chẳng có thuốc giải trong người, nên mới dám đòi uống thay thế. Nhưng, ngươi uống một chén không đủ ngấm đâu, vậy phải uống hết ấm rượu kia mới được.Vô Kỵ đưa mắt nhìn Thái Xung, mong y nói hộ vài lời để Thục Nhân khỏi bắt mình uống.Ngờ đâu y lại cúi đầu, có lẽ sợ hãi không dám nói nửa lời.Chiêm Xuân và cô Năm cũng không dám nói gì cả bởi sợ lên tiếng là sẽ bị Thục Nhân ghét lây bắt uống nốt nửa ấm rượu độc kia.Vô Kỵ thấy mọi người bạc bẽo và ích kỷ như vậy, trong lòng chán nản và cũng nghĩ thầm:- Tính mạng mấy người này đều do ta cứu cho, nay tới phiên ta ngộ nạn thì chúng khoanh tay bỏ mặc, không nói nửa lời.Ðoạn y liền dặn Chiêm Xuân:- Này Chiêm cô nương, sau khi tôi chết, cô làm ơn đưa cô em này đến Tọa Vong Phong để gặp cha em. Chẳng hay cô có giúp được việc này không?Chiêm Xuân đưa mắt nhìn Thái Xung, thấy sư phụ gật đầu, liền đáp:- Ðược, tôi nhận lời.Nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ:- Dãy núi Côn Luân dài hàng nghìn dặm, ta biết ngọn Tọa Vong ở đâu mà đưa cô bé này đến đó.Vô Kỵ thấy Chiêm Xuân nhận lời một cách thiếu thành thật như vậy, biết những người nầy đều là những kẻ bạc bẽo, có nói nhiều cũng vô ích thôi, y liền cười lạt và tiếp:- Bây giờ tôi mới thấy bộ mặt thật của một môn phái vẫn tự hào là môn phái chính đại trong võ lâm xưa nay. Hà tiên sinh, đưa chén rượu kia cho tôi.Thấy Vô Kỵ khinh thị mon phái mình, Thái Xung cả giận chỉ mong Vô Kỵ chóng chết giờ phút nào hay giờ phút ấy, nên y cầm cả ấm rượu đổ luồn vào mồm Vô Kỵ tức thì. Bất Hối ôm lấy Vô Kỵ khóc.Thục Nhân cười lạt nói:- Dù y thuật của người có cao siêu đến đâu cũng không thể nào giải được rượu độc này.Nàng vừa nói vừa giơ tay ra điểm luôn mấy yếu huyệt ở sau lưng Vô Kỵ, rồi lại dùng cán kiếm điểm Thái Xung, cô Năm, Chiêm Xuân và Bất Hối bốn người, mỗi người hai yếu huyệt, và nói:- Hai giờ sau, ta sẽ trở lại giải huyệt cho các người.Lúc nàng đưa tay điểm huyệt, Thái Xung và Chiêm Xuân hãi sợ đến nỗi đứng yên cho nàng điểm chớ không dám tránh né.Ðiểm huyệt mọi người xong, Thục Nhân quát bảo hai thị tì bên cạnh:- Ði thôi.Chờ cho hai con nhỏ ra khỏi phòng, nàng mới đi ra và đóng luôn hai cánh cửa lại, rồi vừa đi vừa cười lạt.Rượu độc vào trong bụng, Vô Kỵ cảm thấy đau nhức không sao chịu đựng được, sau y lại thấy Thục Nhân ra khỏi và đóng kín cửa lại, liền nghĩ:- Mi đã đi khỏi, chắc ta chưa phải chết đâu.Ðoạn y theo phương pháp giải huyệt của Tạ Tốn, ngấm ngầm vận hơi sức để giải các yếu huyệt vừa bị Thục Nhân điểm, rồi y lấy mấy sợi tóc thò vào mồm ngoáy cổ họng vài cái.Giây phút sau, y đã nôn rượu ra gần hết.Thấy Vô Kỵ tự giải huyệt được, Thái Xung và Chiêm Xuân đều kinh ngạc vô cùng.Thái Xung định chạy lại ngăn cản, nhưng y đã bị điểm huyệt rồi, dù có võ công rất cao cũng không làm gì được, đành trố mắt nhìn thôi.Vô Kỵ thấy trong bụng vẫn còn đau như bị dao cắt, nên cố gắng mửa thêm, nhưng chất độc đã dính chặt vào ruột rồi, không thể nào mửa ra được nữa.Y quyết định rời khỏi chốn nguy hiểm này trước, rồi hãy nghĩ cách giải độc sau, nên vội giải huyệt cho Bất Hối, nhưng thủ pháp điểm huyệt của Thục Nhân rất kỳ lạ.Vô Kỵ giải mãi không sao giải được cho con nhỏ, đành phải ẳm nó lên, ngó qua cửa sổ, thấy bên ngoài không một bóng người nào, y bèn để con nhỏ ra phía ngoài cửa sổ ấy.Nếu Thái Xung vận hơi sức tự giải huyệt thì trong khoảng nửa tiếng đồng hồ cũng có thể giải được, nhưng y thấy Vô Kỵ sắp đào tẩu, lỡ nó thoát khỏi lát nữa vợ y vào hỏi, lại có sự phiền phức.Huống hồ để cho một thằng nhỏ tay không của phái Võ Ðang bị bắt giữ trong Tam Thánh Ðường của phái Côn Luân mà tự đào tẩu thoát rồi đem sự vong ân phụ nghĩa của mình tuyên bố cho thiên hạ rõ thì mình là tôn sư nhứt thời của một đại môn phái còn mặt mũi nào xuất đầu lộ diện trên giang hồ nữa? Nên dù sao đi nữa y cũng phải ngăn cản Vô Kỵ mới được. Y vừa hít mạnh hơi một cái, đang định lên tiếng kêu gọi vợ và các môn hạ, nhưng Vô Kỵ đã biết trước như thế, nên vội móc túi lấy ra một viên thuốc màu đen nhét luôn vào mồm cô Năm và nói:- Viên thuốc này là Tín Thạch hoàn , uống vào bụng, mười hai giờ sau sẽ nát gan đứt ruột chết. Thuốc giải độc của nó tôi sẽ để trên một cây lớn cách đây chừng ba mươi dặm, và có ghi dấu để dễ kiếm. Ba giờ sau, Hà tiên sinh có thể phái người tới chỗ đó lấy về đây cho cô Năm uống thì vô sự. Nếu không may, tôi chưa ra khỏi núi này và bị bắt lại, thì sẽ có thêm một người chết theo tôi.Thái Xung không ngờ Vô Kỵ lại khôn ngoan đến thế. Y ngẫm nghĩ giây lát, rồi khẽ nói:- Phái Côn Luân chúng tôi tuy không phải là đầm rồng hang hổ gì, nhưng cậu và cô bé kia chưa chắc đã qua khỏi được các chòi canh của bổn sơn.Vô Kỵ biết Thái Xung không nói ngoa, liền lạnh lùng tiếp:- Tôi thiết nghĩ, ngoài tôi ra không ai có môn thuốc giải độc nào có thể chữa khỏi cho phu nhân.- Thôi được chú giải huyệt hộ tôi, để tôi đưa chú ra khỏi bổn sơn.Thái Xung bị điểm ở hai yếu huyệt Phong Trì và Kinh Môn, Vộ Kỵ lại giải Thiên Trụ, Thương Khốc mấy yếu huyệt khác, nên cứ xoa bóp mãi không thấy công hiệu gì cả.Cả hai người đều kinh hãi vô cùng, sau Vô Kỵ nghĩ:- Thủ pháp điểm huyệt của phái Côn Luân lợi hại thật, Hồ tiên sinh đã dạy ta bảy phương pháp giải huyệt, mà bây giờ ta đã sử dụng cả bảy phương pháp ấy cũng không thấy công hiệu gì cả.Thái Xung cũng nghĩ:- Thằng nhỏ này biết phương pháp giải huyệt như thế, và thủ pháp y lại quái dị lạ thường đủ thấy y cũng tài ba lắm. Thục Nhân điểm bảy tám yếu huyệt mà không làm gì nổi y. Ta thấy các người có tên tuổi trong võ lâm đều khen ngợi và kính phục Trương Tam Phong vô cùng, trước kia không tin chút nào, bây giờ mới rõ lời đồn của thiên hạ không ngoa. Cũng may, bữa nọ trên núi Võ Ðang ta không ra tay đối với các cao thủ của họ, bằng không ta bị đánh tơi bời rồi. Nay cứ xem thằng nhỏ này đã lợi hại như thế rồi, sau này nó lớn lên, tất nhiên thế nào cũng lợi hại gấp chín gấp mười.Y có biết đâu, môn phản điểm huyệt của Vô Kỵ là do Tạ Tốn dạy, mà phương pháp giải huyệt thì do Hồ Thanh Ngưu truyền. Sự thực Vô Kỵ chưa học được một thành bản lãnh nào của phải Võ Ðang.Thái Xung thấy Vô Kỵ giải huyệt cho mình không công hiệu chút nào liền nghĩ ngay được một kế, vội bảo:- Chú em đưa ấm nước cho tôi uống vài ngụm.Không hiểu tại sao Thái Xung lại bỗng nhiên đòi uống nước như vậy, Vô Kỵ có vẻ hòai nghi, nhưng y nghĩ lại tính mạng của thị thiếp cưng của đối thủ đang nằm trong tay mình, chắc đối thủ không khi nào dám ra tay ám hại mình, nên y đem ấm nước lại, cầm cho Thái Xung uống, nhưng y không uống hẳn chỉ ngậm trong mồm, rồi phun thẳng vào yếu huyệt ở khủyu tay.Cánh tay vừa hoạt động được, Thái Xung liền quay mấy vòng để giải nốt yếu huyệt bị điểm kia.Từ khi lên Tam Thánh Ðường trên núi Côn Luân này tới giờ Vô Kỵ thấy Thái Xung lo âu buồn phiền vì bệnh quái dị của cô Năm hoài, y sợ vợ, cưng nàng hầu, nhu nhược hèn nhát, không khác gì một người đàn ông thường không chút chí khí chút nào. Ðến giờ Vô Kỵ mới thấy Thái Xung ra tay tỏ lộ võ công, y cũng phải kinh hãi và nghĩ thầm:- Không ngờ vị chưởng môn của phái Côn Luân lợi hại đến thế, ta cứ khinh thường y hoài, nay mới biết võ công của y quả cao siêu hơn người và đáng là chưởng môn của một phái lớn. Nếu ngụm nước vừa rồi y phun vào mặt hay ngực ta thì chắc ta chết ngay.Thái Xung giải xong hai yếu huyệt, liền bảo Vô Kỵ:- Chú em hãy cho cô Năm uống nước giải độc trước, rồi tôi đa chú em ra khỏi sơn cốc này.Vô Kỵ từ từ lắc đầu, không chịu nghe. Thái Xung nóng lòng vô cùng nói tiếp:- Tôi là chưởng môn của phái Côn Luân, có khi nào lại thất tín với cậu bé như chú? Lỡ chất độc bộc phát, mà chú đã đi khỏi thì sao?- Tiên sinh cứ yên trí, thứ thuốc độc này không bao giờ bột phát một cách bất ngờ đâu.- Thôi được, chúng ta lẳng lặng đi ngay vậy.Hai người nhảy qua cửa sổ, Thái Xung giơ tay hốt qua lưng Bất Hối một cái, yếu huyệt của con nhỏ được giải liền. Thủ pháp của y lẹ làng và mạnh mẽ vô cùng, Vô Kỵ thấy vậy cũng phải thán phục, hai mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ. Từ khi y gặp Thái Xung tới giờ, chưa hề có vẻ kính phục nh thế bao giờ.Thái Xung nhìn mặt y hiểu ngay nên có vẻ đắc chí, mồm tủm tỉm cười, mỗi tay dắt một đứa nhỏ đi vòng qua vườn hoa phía sau, rồi dò cửa ngách đi ra.Tam Thánh Ðường có tất cả chín căn. Ba người ra khỏi cửa ngách vườn hoa, lại phải đi qua một con đường khúc khủyu trồng hoa, rồi lại xuyên qua rất nhiều sảnh hay phòng, nếu không có Thái Xung dẫn đường cho, Vô Kỵ phải lạc lối, dù không bị một đệ tử nào của phái Côn Luân ngăn cản, hai đứa nhỏ cũng chưa chắc ra khỏi được Tam Thánh Ðường này.Muốn đi nhanh hơn, Thái Xung ẳm Bất Hối lên tay trái dắt Vô Kỵ giở khinh công ra, chạy thẳng về phía Tây Bắc.Nhờ có Thái Xung nắm tay và dắt đi, Vô Kỵ cảm thấy như lơ lửng trên không, một cái nhảy nhót là đi xa hơn trượng.Vừa đi y vừa nghe gió thổi qua tai kêu vù vù hình như còn nhanh hơn cưỡi ngựa nữa.Chỉ trong thoáng cái, ba người đã đi hơn hai mươi dặm.Không những không tốn một tí hơi sức nào, Vô Kỵ còn cảm thấy như là đi mây về gió, dễ chịu vô cùng.Ba người đang đi thật nhanh, bỗng nghe có tiếng đàn bà gọi:- Hà Thái Xung! Hà Thái Xung, có mau đứng lại không...Tiếng gọi ấy theo gió truyền tới, hình như người đàn bà ấy đang ở phía đàng xa, và cũng hình như đang ở bên cạnh vậy.Vô Kỵ nhận ngay ra người đàn bà ấy chính là Thục Nhân.Trù trừ giây lát, Thái Xung đành phải ngừng chân lại thở dài và nói:- Chú em mau dắt cô bé chạy đi. Nhà tôi đã đuổi theo tới, tôi không thể nào tiếp tục đưa hai người đi nữa.Vô Kỵ nghĩ thầm:- Như vậy y cũng không đến nỗi đểu giả lắm.Vừa nghĩ y vừa đáp:- Hà tiên sinh cứ quay trở lại đi. Viên thuốc tôi cho cô Năm uống không phải là thuốc độc và cũng không phải là Thạch Tín hoàn gì cả, tiên sinh cứ yên trí mà quay trở lại.Thái Xung nghe Vô Kỵ nói vậy vừa tức giận vừa kinh ngạc, quát hỏi:- Có thực không phải thuốc độc không?- Chính tay tôi đã cứu cô Năm thoát chết, khi nào tôi lại đang tay đầu độc để giết hại cô?Lúc ấy, tiếng gọi của Thục Nhân càng ngày càng gần.- Hà Thái Xung... Thái Xung... liệu ngươi có chạy thoát được không?Sở dĩ Thái Xung phải đem Vô Kỵ và Bất Hối đào tẩu nhu vậy là hoàn toàn chỉ vì cô Năm của y.Bây giờ, Thái Xung đã biết viên thuốc của Vô Kỵ cho nàng hầu cưng của mình uống không phải là thuốc độc, và biết mình đã bị mắc lỡm thì trong lòng tức giận khôn tả, bèn giơ tay lên tát luôn Vô Kỵ mấy cái bạt tai.Bị đánh bốn cái tát liền, hai má Vô Kỵ sưng húp, máu tươi rỉ ra đầy mồm, đau đớn vô cùng.Y lại thấy cái tát thứ năm của Thái Xung đánh tới vội giở thế võ Kháng Long Hữu Hối trong Giáng Long Thập Bát Chưởng của Tạ Tốn dạy ra chống đỡ.Nếu y học được toàn vẹn môn võ này thì công lực mạnh không thể tưởng tượng được, nhưng y chỉ học được một chút thôi thì địch sao nổi người chưởng môn của phái Côn Luân?Thái Xung thấy thằng nhỏ giơ chưởng phản công lại, thế võ rất đặc biệt, hiển nhiên là một tay cao thủ thuộc hạng thượng thặng nên y khẽ kêu "ủa" một tiếng, rồi né người tránh sang bên. Thuận tay y lại đánh luôn một chưởng vào mắt bên phải của thằng nhỏ.Vô Kỵ thấy thế võ của mình không ăn thua gì mà còn bị đối phương đánh thêm một chưởng, mắt bên phải sưng húp ngay. Y tự biết võ công và hơi sức của mình còn kém quá, nên y buông xuôi tay xuống, không phản kháng nữa.Không ngờ Thái Xung vẫn đánh lấy đánh để, mặc dầu thằng nhỏ đã không phản kháng rồi.Y ra tay không vận dụng nội lực, bằng không y chỉ đánh một chưởng là Vô Kỵ chết liền.Tuy vậy, Vô Kỵ bị đánh chưởng nào cũng thấy tối tăm mặt mũi. đau đớn vô cùng.Ðang lúc Thái Xung đánh sướng tay thì Thục Nhân đã dẫn hai môn đồ đuổi theo tới.Nàng đứng cạnh xem, không nói nửa lời, nhưng thấy Vô Kỵ cứ đứng yên chịu đòn, trong lòng không cảm thấy thích thú chút nào, nàng bèn lên tiếng bảo Thái Xung:- Anh đánh con nhỏ thử xem?Thái Xung quay lại đánh luôn Bất Hối một cái tát.Con nhỏ chịu không nổi khóc òa lên.Vô Kỵ cả giận:- Ngươi muốn đánh cứ việc đánh ta, hà tất bắt nạt một con nhỏ như thế?Thái Xung lại đánh thêm Bất Hối cái nữa.Vô Kỵ không sao nhịn được, xông lại dùng đầu hút luôn vào bụng Thái Xung một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.