Edit: Frenalis
Khóe miệng tôi co giật, như thể nhìn thấy vô số quỷ hồn vác đủ loại vật liệu xây dựng, dưới sự giám sát của roi da mà xây dựng động phủ. Năm đó Hồng Đế ở Địa Ngục quả thực là không coi trời đất ra gì, trách không được Thiên Đạo phải ra tay, nếu không với sức mạnh của Hồng Đế, tuyệt đối có thể thống nhất cả Địa Ngục và nhân gian.
Nhưng hắn lại là một bạo chúa.
Hắn mang tôi đi vào cung điện nguy nga. Hồng Đế nói: "Năm đó, chúng ta đã sống ở đây hơn một nghìn năm, ngươi có ấn tượng gì về nơi này không?"
Tôi nhìn xung quanh, vẫn không nhớ ra được gì.
Ánh mắt Hồng Đế tối sầm lại: "Không sao, ta có cách."
Cung điện này đã lâu không có người ở, bị biển đỏ nhấn chìm nhiều năm, trên đó đóng một lớp bẩn dày màu đỏ, còn mọc không ít sinh vật biển có hình thù kỳ lạ.
Tôi cảm thấy có thứ gì đó quấn lấy cổ tay mình, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cây tảo biển mọc trên cột trụ. Cây tảo biển đó toàn thân màu đen, trông giống như tóc của phụ nữ. Sau khi quấn lấy cổ tay tôi, nó cố gắng chui vào da thịt và ký sinh trong cơ thể tôi.
Ai ngờ chúng vừa mới đâm thủng da tôi, đã bị sức mạnh trong cơ thể tôi nghiền nát.
"Thật là phiền phức." Hồng Đế nhíu mày phất tay một cái, những sinh vật biển dày đặc bám trên tường và đất đều bị xé nát, nghiền thành bột mịn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3708106/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.