Edit: Frenalis
Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn anh, nói: "Anh sẽ không hiểu đâu."
Anh cứng người, ánh mắt có chút ảm đạm: "Tiểu Lâm, trong lòng em, anh rốt cuộc là gì?"
Tôi ngẩn ra, anh bước tới nắm lấy vai tôi, khẽ hỏi: "Nếu hôm nay người bị giết là anh, em có vì anh mà lo hậu sự, chôn cất tử tế không?"
"Có." Tôi trả lời một cách kiên định.
Cuối cùng, trong mắt anh cũng có chút ấm áp: "Trong lòng em, có một chỗ cho anh không?"
Tâm tôi loạn như ma, chỉ có thể trả lời qua loa: "Vân Kỳ, con gái em vẫn còn nằm trên giường, bây giờ em không muốn nghĩ đến những điều này."
Ánh mắt anh dần dần mờ đi, thở dài: "Anh hiểu rồi. Em mau về với Tiểu Hi đi, anh luyện xong đan sẽ mang đến cho em."
Tôi có chút áy náy, nói: "Vân Kỳ, cảm ơn anh."
"Giữa hai chúng ta, không bao giờ cần phải nói lời cảm ơn." Anh nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay: "Đợi anh."
Hai chữ này, nặng hơn ngàn vàng, khiến tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi trở về nhà, ở bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Hi.
*****
Bảy ngày sau, Vân Kỳ đến, đưa cho tôi một chiếc bình ngọc, tôi mở ra ngửi, mùi thuốc thơm ngào ngạt khiến lòng người sảng khoái, chính là Thanh Hồn Đan.
Tôi ngẩng đầu nhìn Vân Kỳ, anh có chút tiều tụy, trên cằm thậm chí còn mọc một lớp râu xanh nhạt.
Tôi càng thêm áy náy, lấy ra một bình Bồi Nguyên Đan đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3708068/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.