Edit: Frenalis
Tôi ôm Tiểu Hi ra khỏi động phủ, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn lại, những binh lính kia đều từ vách đá cheo leo hiện ra, từng người đều vô cùng kinh hãi, trong mắt có sự mờ mịt dường như hoàn toàn không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Mà tòa động phủ hùng vĩ kia cũng dần dần hòa vào trong đá, không còn thấy dấu vết nữa.
Sự xuất hiện của Bàn Nhược giống như một cơn gió, đến vô ảnh đi vô tung, nhưng lại khiến lòng tôi dấy lên sóng to gió lớn, lâu không thể bình tĩnh lại.
Tôi mang theo binh sĩ trở về thuyền, Phương Sĩ Hồng thở phào nhẹ nhõm, tự nhiên là đối với tôi biết ơn không thôi.
Tôi lấy điện thoại linh năng ra gọi cho Chu Nguyên Hạo, nhưng không có tín hiệu, tôi có chút lo lắng, Bàn Nhược nói Hồng Đế đã đặt bẫy trên đảo, sẽ là cái bẫy gì đây? Nguyên Hạo sẽ trúng kế sao?
Tôi càng thêm tâm phiền ý loạn.Ở trên thuyền đợi mấy tiếng đồng hồ, đã là đêm khuya nhưng bầu trời vẫn một màu đỏ như máu, trong Địa Ngục không phân biệt ngày đêm.
Tôi kiệt sức, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi bên cạnh Tiểu Hi, mơ mơ màng màng, tôi bỗng mở mắt ra nhìn sang bên cạnh, lập tức sợ đến tỉnh cả ngủ.
Không thấy Tiểu Hi đâu!
Tôi kinh hãi nhảy dựng lên, xông ra khỏi khoang tàu, lớn tiếng gọi: "Tiểu Hi!"
Không có ai trả lời, bên ngoài chỉ có bầu trời màu đỏ máu vô tận.
Toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3688333/chuong-434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.