Edit: Frenalis
Không biết tại sao, cảm giác bất an, buồn bã, không nỡ lại trào dâng trong lòng tôi.
Đầu cầu bên kia, dưới hắc quang thạch, rốt cuộc có gì?
"Lâm Lâm?" Chu Nguyên Hạo đỡ lấy vai tôi, "Đi thôi."
Chúng tôi đi qua cây cầu trời, băng qua khe núi. Cuối khe núi là một vùng tối đen, trông giống như một hồ nước đen.
Nhưng đó đều là hắc quang thạch.
Tôi bước trên những tảng hắc quang thạch, mắt nhìn thẳng vào trung tâm, hắc quang thạch nhẵn nhụi phát ra một lớp huỳnh quang mờ nhạt.
Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên những hình ảnh rời rạc đầy hỗn loạn: Kiếp trước, tôi một mình đến vùng hắc quang thạch này, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đau đớn không chịu nổi. Tôi thống khổ thét lên, sắc mặt tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, cảm thấy rất khó chịu, vô cùng vô cùng khổ sở.
Bên trong những hình ảnh đó, tôi thấy dưới thân mình tràn đầy máu tươi.
Chân tôi mềm nhũn suýt ngã quỵ, Chu Nguyên Hạo đỡ lấy tôi, cau mày nói: "Lâm Lâm, em có phải nhớ ra gì rồi không?"
Tôi nắm lấy vai anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Xin lỗi."
Chu Nguyên Hạo cau mày chặt hơn: "Lâm Lâm, nói cho anh biết. Dưới hắc quang thạch rốt cuộc có gì?"
Tôi lại đi thêm một đoạn, đến giữa hồ hắc quang thạch, chỉ tay xuống đất, anh nhìn theo hướng tay tôi, đồng tử co lại, hai mắt không khỏi trợn to.
Dưới hắc quang thạch, một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3682570/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.