Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Tôi bình tĩnh nói: "Làm phiền rồi."

Thang máy từ từ đi xuống, năm phút sau cửa mở ra, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cột trụ không gian màu đen đó, dưới cột trụ, mười binh sĩ Trấn Ngục Quân trang bị đầy đủ đang xếp hàng chỉnh tề.

Tư Đồ Lăng bước tới, trong giọng nói có sự vui mừng: "Tiểu Lâm, không, tướng quân, sao cô lại đến đây?"

Khóe miệng tôi nhếch lên: "Tôi đến xem các anh, tiện thể xem cột trụ không gian có vấn đề gì không."

"Cột trụ không gian vẫn bình thường." Tư Đồ Lăng trầm mặc một lúc, rồi hỏi, "Cô vẫn ổn chứ?"

Tôi bước tới, nhẹ nhàng vỗ vai anh ấy: "Tôi ổn, đưa tôi đi xem cột trụ không gian đi."

Tư Đồ Lăng gật đầu: "Mời đi theo tôi."

Con người thật của tôi trong ý thức lo lắng hét lên: "Tư Đồ, đó không phải là tôi, đừng tin cô ta, đừng tin!"

Nhưng Tư Đồ Lăng không hề hay biết, anh ấy dẫn "tôi" đến trước cột trụ không gian, "tôi" bước lên, nhẹ nhàng vuốt ve cột trụ, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia sáng màu đỏ.

Tư Đồ Lăng giật mình: "Tướng quân, sao trên người cô lại có quỷ khí?"

Tôi lập tức xoay người đấm vào ngực Tư Đồ Lăng, đánh bay anh ấy ra ngoài, lòng bàn tay bắn ra hai tia sáng đỏ như máu, cắt cổ hai binh sĩ Trấn Ngục Quân đứng bên cạnh cột tháp, rồi nhanh chóng lấy từ trong túi ra một chiếc hộp ngọc, bên trong có một viên huyết châu, huyết châu bay về phía cột tháp, đây là tinh huyết của quỷ vật thượng cổ, sức mạnh cường đại của nó tạo ra đủ để phá hủy toàn bộ cột trụ.

Ở trong sâu thẳm ý thức tôi hét lớn lên: "Không!"

Ngay lúc này, có một bàn tay đưa ra nắm lấy viên huyết châu, tôi ngẩng đầu lên nhìn, Chu Nguyên Hạo, vậy mà lại là Chu Nguyên Hạo!

Anh không chết!

Ý thức của tôi đầu tiên là sững sờ, sau đó liền mừng đến phát khóc.

Quá tốt rồi, anh còn sống, thật sự quá tốt rồi.

Chu Nguyên Hạo bóp cổ tôi, cao giọng gọi: "Thiên Nhãn, đây là thức ăn yêu thích nhất của ngươi! Mau mở ra cho ta!"

Trán tôi nóng rực, Thiên Nhãn đột nhiên mở ra, Chu Nguyên Hạo lập tức nhét viên huyết châu vào trong Thiên Nhãn.

Sau đó, anh ấn vai tôi để tôi quỳ xuống, rồi đánh một chưởng vào đỉnh đầu tôi.

"A!" Tôi đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết, toàn thân đều bốc cháy.

"Anh làm gì vậy?" Tư Đồ Lăng rút thanh đao ra xông tới, Chu Nguyên Hạo quát lên: "Đứng lại, cô ấy không phải là tướng quân của các người."

Tư Đồ Lăng dừng bước, Chu Nguyên Hạo lại quát vào mặt anh ấy: "Đừng làm phiền tôi, đi xem hai tên thuộc hạ của anh đi."

Tư Đồ Lăng nhìn tôi chần chờ một chút, sau đó lùi lại, Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn "tôi": "Rời khỏi cơ thể cô ấy cho ta, đồ quỷ vật thượng cổ bẩn thỉu kia."

"Tôi" nâng mí mắt lên, dùng ánh mắt tà ác quỷ dị nhìn anh, từ miệng tôi phát ra vậy mà lại là giọng nam: "Ta cố ý đợi đến khi cô ta lên giường với ngươi mới ra tay, không ngờ lại không giết được ngươi."

Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi, con chuột cống trong rãnh nước cũng muốn giết ta?"

Trong mắt "tôi" có ánh sáng đỏ dao động: "Thành Hạo Quỷ Đế. Ngươi tưởng mình rất mạnh sao? Tu vi của ngươi ở trước mặt ta, không đáng một kích."

Trong nụ cười của Chu Nguyên Hạo lộ ra một tia tà khí: "Chỉ tiếc, bản thể của ngươi vẫn còn nằm ở dưới tầng mười tám Địa Ngục."

Dứt lời, Chu Nguyên Hạo hét lớn một tiếng, lòng bàn tay anh từ từ nâng lên, từ trong đầu tôi rút ra một luồng huyết khí, sau đó anh khép tay lại, dùng sức bóp nát luồng khí đó.

Trong nháy mắt bị bóp nát, một giọng nam vang vọng trong không trung: "Chu Nguyên Hạo, ta thề, nhất định sẽ giết ngươi."

Chu Nguyên Hạo khịt mũi cười một tiếng: "Ta chờ."

Người tôi mềm nhũn ngã xuống đất, Chu Nguyên Hạo vội vàng ôm tôi dậy, nhẹ nhàng vỗ vào mặt tôi: "Lâm Lâm, tỉnh lại."

Tôi mở mắt ra, việc đầu tiên là kích động sờ loạn trên ngực anh: "Nguyên Hạo, anh không sao, anh thật sự không sao."

Chu Nguyên Hạo nở nụ cười an ủi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Yên tâm, anh đâu có dễ chết như vậy? Anh đã sống ở Địa Ngục hơn hai ngàn năm, giỏi nhất là bảo toàn tính mạng."

Tôi nhăn mũi, lập tức òa khóc: "Em thật sự tưởng anh đã chết, bị chính tay em giết chết, em cũng không muốn sống nữa."

Khóe miệng anh không khỏi nhếch lên: "Được rồi, được rồi, em xem anh không phải không sao sao?"

"Đồ khốn, đồ khốn, anh làm em sợ chết khiếp!" Tôi đánh mạnh vào ngực anh mấy cái, rồi nhào vào lòng anh, "Nguyên Hạo, em không quan tâm đến chuyện kiếp trước nữa, chúng ta bắt đầu lại nhé."

Trên mặt anh hiện lên một tia vui sướng tột độ: "Được, Lâm Lâm, chúng ta bắt đầu lại."

Tư Đồ Lăng ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng. Tôi mới nhớ ra còn có người ở đây, hơn nữa đều là thuộc hạ của tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn một vòng, bọn họ đều dùng ánh mắt thích thú nhìn tôi, mặt tôi đỏ bừng đến tận cổ, giả vờ ho hai tiếng, chuyển chủ đề: "Tư Đồ, Hai người bị tôi cắt cổ lúc nãy thế nào rồi?"

Tư Đồ Lăng nói: "Không có gì đáng ngại, rất nhanh sẽ khỏi."

Sau khi trở thành Trấn Ngục Quân, cơ thể của họ được cường hóa, giống như Chu Nguyên Hạo, trừ khi bị phá hủy trái tim, nếu không sẽ không chết.

Tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tư Đồ Lăng, nói với anh ấy rằng có một quỷ vật rất mạnh đang toan tính phá hủy cột trụ không gian, bảo anh ấy nhất định phải cẩn thận.  Edit: FB Frenalis

******

Tôi và Chu Nguyên Hạo ra khỏi hố sâu dưới lòng đất. Trở về nhà, anh bế ngang tôi lên, đi về phía giường, mặt tôi đỏ bừng nói: "Em, em hôm nay rất mệt, cả đêm không ngủ, hơn nữa tối qua không phải anh mới làm...."

Chu Nguyên Hạo khẽ cười, dùng giọng điệu vô tội nói: "Anh chỉ muốn ôm em đi nghỉ ngơi thôi, em nghĩ đến đâu rồi?"

Mặt tôi càng đỏ hơn, anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao? Quỷ mới tin anh không có ý nghĩ khác.Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, cúi đầu hôn lên trán tôi, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại khiến tôi xao xuyến.

"Nghỉ ngơi cho tốt." Anh thì thầm bên tai tôi, "Ngày tháng của chúng ta còn dài."

Tôi cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng, vùi mặt vào chăn, không nhịn được cười trộm.

Giấc ngủ này tôi ngủ rất yên bình, không có một giấc mơ nào, tỉnh dậy đã là năm giờ chiều.

Tôi ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt, đi theo mùi hương xuống lầu, đến phòng khách nhìn một cái, lập tức kinh ngạc không nói nên lời.

Trong phòng khách treo đầy đủ loại váy, đủ màu sắc đủ kiểu dáng, tôi cầm lên một chiếc váy liền thân, phía trên là màu đen, phía dưới là váy dài màu đỏ, tay nghề rất tinh xảo, nhìn là biết không rẻ.

"Thích không?" Chu Nguyên Hạo từ trong bếp đi ra, trên người vậy mà lại đeo một chiếc tạp dề màu trắng, trên tạp dề còn có một số vết bẩn màu đỏ nâu đáng ngờ.

"Anh làm gì vậy?" Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, "Chuẩn bị mở cửa hàng quần áo à?"

Chu Nguyên Hạo mỉm cười: "Hồi nhỏ anh đã hứa với em, khi em lớn lên sẽ đến đón em về nhà, em sẽ có vô số váy đẹp để mặc, mỗi ngày đều có thể ăn bánh ngọt khác nhau."

Tôi trợn mắt: "Xin anh, em đã không còn là đứa trẻ mười tuổi nữa rồi."

Anh chọn một chiếc váy dài màu xanh lá cây ướm lên người tôi, nói: "Những gì anh hứa với em, nhất định sẽ làm được."

Tôi thay chiếc váy dài đó, xoay một vòng trước tấm gương lớn, sau đó lại ngửi thấy mùi bánh ngọt nồng đậm, quay đầu lại nhìn thấy Chu Nguyên Hạo đang bưng một cái bánh Black Forest đi tới, trên bánh rắc đầy vụn sô cô la, được trang trí bằng hai quả anh đào đỏ, tôi không nhịn được nuốt nước miếng.

"Nếm thử xem mùi vị thế nào." Anh cắt cho tôi một miếng nhỏ. Tôi dùng nĩa đưa vào miệng, miếng bánh hòa quyện giữa vị chua của anh đào, vị ngọt của kem cùng hương thơm của rượu, hương vị không thể chê vào đâu được.

Tôi không nhịn được ăn hết cả cái bánh, anh ngồi đối diện mỉm cười nhìn tôi: "Ngày mai thử Tiramisu nhé."

Miệng tôi nhét đầy bánh, nói không rõ ràng: "Anh mua bánh này ở đâu vậy, em muốn mời thợ làm bánh này về, làm đầu bếp riêng cho em."

Chu Nguyên Hạo đắc ý nói: "Là anh làm."

Tôi kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống đất: "Anh còn biết làm bánh?"

"Chỉ là một cái bánh nhỏ thôi, có gì khó đâu?" Chu Nguyên Hạo nói, "Làm theo công thức, rất dễ dàng."

Tôi hoàn toàn bái phục, có vẻ như ngoài việc sinh con thì trên đời này thật sự không có gì anh không làm được.

Ăn xong bánh, tôi nhìn quần áo đầy nhà nói: "Em không mặc hết được nhiều như vậy, anh trả lại đi, chọn vài bộ thích hợp là được rồi."

Chu Nguyên Hạo mỉm cười: "Anh đã nói, để em mỗi ngày đều có thể mặc váy đẹp, đã nói là làm." Anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Còn nhớ cô gái đã chế giễu em không? Có cha là ông chủ mỏ than, hồi tiểu học mỗi ngày đều có thể mặc váy công chúa khác nhau."

"Từ Lỵ?" Tôi tò mò hỏi, "Cô ta sao vậy?"

"Nhà cô ta phá sản rồi." Chu Nguyên Hạo nói, "Cô ta từ nhỏ được cha mẹ nuông chiều, dưỡng thành thói quen kiêu ngạo nổi loạn. Sau đó tìm một người đàn ông kết hôn, rồi mới phát hiện người đàn ông đó muốn chiếm đoạt tài sản của cô ta, cô ta tức giận giết chết người đàn ông đó."

"Để gia đình người đàn ông đó không truy cứu nữa, nhà họ đã bỏ ra một số tiền lớn, vốn dĩ mỏ than của nhà họ ngày càng ít đi, lần này không thể duy trì được nữa, bất đắc dĩ tuyên bố phá sản. Bây giờ cô ta trở thành một nhân viên văn phòng bình thường, sống cuộc sống bình thường, thường xuyên tăng ca, cả ngày trừ văn phòng ra thì không đi đâu hết, có lẽ cô ta cũng không có tâm trạng và sức lực để nghiên cứu ăn mặc."

Tôi ngẩn ra một lúc, sau đó hỏi: "Là anh làm?"

Chu Nguyên Hạo cười bí hiểm: "Chỉ là một chút kỹ xảo nhỏ thôi, không đáng nhắc đến."

Tôi thật sự cạn lời, không ngờ anh lại hẹp hòi như vậy.

Ăn xong bánh, Chu Nguyên Hạo cùng tôi ra vườn trồng hoa, tôi nói: "Nơi này tuy tốt, nhưng tiếc là không có chỗ trồng cây đào."

Chu Nguyên Hạo vun đất cho một cây linh thảo, nghiêng đầu sang nói: "Yên tâm, năm mười ba tuổi đó, sau khi anh về nhà đã tự tay trồng hai cây đào trong sân nhà, bây giờ đã lớn rồi, ngày mai có thể chuyển đến đây."

Tôi đang định nói không cần phiền phức, ai ngờ Chu Nguyên Hạo lập tức gọi điện cho chú Trịnh, chú Trịnh nói sẽ gửi ngay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.