Edit: Frenalis
Tôi không để ý tới Khương Kha đang đứng phía sau nhìn chúng tôi bằng ánh mắt phức tạp. Ánh mắt đó, vừa có sự hả hê, vừa có nỗi đau.
"Lâm Lâm..." Chu Nguyên Hạo dùng ánh mắt bi thương nhìn tôi, "Em còn không chịu tha thứ cho anh sao?"
"Không, không." Tôi khóc lóc lắc đầu, "Em tha thứ cho anh, bất luận anh làm gì, em đều tha thứ. Thật xin lỗi, Nguyên Hạo, em không muốn anh chết."
Bị quái vật trăm mắt huyễn thuật tác động, trải qua ảo giác, tôi nghĩ mình sẽ hận anh. Nhưng khi thấy anh sắp chết, tôi cảm thấy lòng mình tan nát.
Tôi đột nhiên hiểu bà nội, có lẽ từ đầu bà đã biết Trần Hoành Thời là hạng người gì, nhưng bà không thể kiểm soát bản thân, như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đó là hành vi ngu ngốc, rất ngu xuẩn.
Tôi cũng là một kẻ ngốc đáng thương.
Nhát dao đâm trúng trái tim Chu Nguyên Hạo, tôi cảm giác được cơ thể anh đang dần trở nên trong suốt. Anh nhìn tôi khóc, nhịn không được bưng lấy mặt tôi, thấp giọng nói: "Nha đầu ngốc, đừng khóc. Anh là Quỷ Đế, anh sẽ không chết thật. Linh hồn anh tan thành nhiều mảnh vỡ phiêu tán trong không khí, nếu may mắn, có thể vài trăm năm sau lại ngưng tụ. Nhưng khi đó, em ở đâu? Thời hạn thi hành án đã hết chưa?"
"Không, em sẽ không để anh hồn phi phách tán." Tôi nắm lấy tay anh, cắn chặt hàm răng. Tôi cảm giác lực lượng trong thân thể dồn hết về cái trán, nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3679382/chuong-332.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.