Edit: Frenalis
Tôi vừa bò dậy từ dưới đất thì thấy hắn đang đè em trai tôi xuống ghế sofa. Khương Kha cố gắng giãy giụa, trên mặt tràn đầy khuất nhục.
"Dừng tay!" Tôi lao tới, lại bị hắn đẩy bật ra. Vuốt vết máu nơi khóe miệng, tôi cởi y phục của mình, để lộ bộ ngực trắng nõn như ngọc.
"Ngươi muốn thỏa mãn dục vọng của mình sao?" Tôi cao giọng, "Ta có thể thỏa mãn ngươi, buông cậu ấy ra."
Khương Kha nhìn tôi như không tin, Lục Uy Quyền cũng lộ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt hắn lưu luyến trên ngực tôi một lúc, rồi ném Khương Kha xuống chân tôi.
"Thật thú vị," Lục Uy Quyền cười nói, "Hai con mèo giương nanh múa vuốt, đúng là thú vị. Xem ra không thể giết các ngươi ngay lập tức được."
Dứt lời, hắn bước ra ngoài cửa: "Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, các ngươi không có cơ hội đâu."
Cửa đóng lại, Khương Kha mặt trắng bệch, hung tợn nắm tóc: "Chị, em vô dụng, em..."
"Bình tĩnh một chút." Tôi nắm lấy vai cậu, lắc mạnh, "Tiểu Kha, hiện tại quan trọng nhất là phải tỉnh táo, không thể rối loạn."
Khương Kha khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nuốt nước miếng, mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng không khóc.
"Chị, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cậu hỏi.
"Đầu tiên, chúng ta cần biết rõ đây là đâu." Tôi tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một mảnh vườn hoa, xa xa có thể thấy núi, đoán chừng là một trang viên trong rừng sâu.
Trang viên được canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3679377/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.