Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Tôi vừa bò dậy từ dưới đất thì thấy hắn đang đè em trai tôi xuống ghế sofa. Khương Kha cố gắng giãy giụa, trên mặt tràn đầy khuất nhục.

"Dừng tay!" Tôi lao tới, lại bị hắn đẩy bật ra. Vuốt vết máu nơi khóe miệng, tôi cởi y phục của mình, để lộ bộ ngực trắng nõn như ngọc.

"Ngươi muốn thỏa mãn dục vọng của mình sao?" Tôi cao giọng, "Ta có thể thỏa mãn ngươi, buông cậu ấy ra."

Khương Kha nhìn tôi như không tin, Lục Uy Quyền cũng lộ vẻ kinh ngạc. Ánh mắt hắn lưu luyến trên ngực tôi một lúc, rồi ném Khương Kha xuống chân tôi.

"Thật thú vị," Lục Uy Quyền cười nói, "Hai con mèo giương nanh múa vuốt, đúng là thú vị. Xem ra không thể giết các ngươi ngay lập tức được."

Dứt lời, hắn bước ra ngoài cửa: "Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, các ngươi không có cơ hội đâu."

Cửa đóng lại, Khương Kha mặt trắng bệch, hung tợn nắm tóc: "Chị, em vô dụng, em..."

"Bình tĩnh một chút." Tôi nắm lấy vai cậu, lắc mạnh, "Tiểu Kha, hiện tại quan trọng nhất là phải tỉnh táo, không thể rối loạn."

Khương Kha khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, nuốt nước miếng, mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng không khóc.

"Chị, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Cậu hỏi.

"Đầu tiên, chúng ta cần biết rõ đây là đâu." Tôi tiến đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài. Bên ngoài là một mảnh vườn hoa, xa xa có thể thấy núi, đoán chừng là một trang viên trong rừng sâu.

Trang viên được canh gác nghiêm ngặt, tất cả đều là Phi Cương. Đối phó một hai kẻ có thể còn có cách, nhưng nhiều như vậy thì rất khó khăn, nhất là khi không có Bát Quái Trấn Thi kính.

"Chị," Khương Kha lại gần, "Chu tiên sinh có phải rất lợi hại? Anh ấy sẽ tới cứu chúng ta phải không?"

Tôi nghiêm túc nói: "Tiểu Kha, em phải nhớ kỹ, trong tình huống nguy cấp nhất, không thể trông cậy vào ai khác. Nếu em không tự cứu mình, thì không ai có thể cứu được em."

Khương Kha nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

"Còn nữa, Tư Nam cũng bị bắt đến đây. Chúng ta phải nghĩ cách cứu em ấy ra, nếu không bọn họ có con tin, chúng ta động thủ cũng không dám làm gì." Tôi cẩn thận quan sát địa hình bên ngoài phòng.

Ban đầu tôi có tinh thần lực, có thể biết toàn bộ tình huống trong trang viên, nhưng không dám dùng, nếu bị Lục Uy Quyền phát hiện, không biết sẽ nhận trừng phạt thế nào.

"Chị..." Khương Kha thấp giọng gọi.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

"Chị... có thể mặc lại áo trước không?" Khương Kha đỏ mặt, tôi lúc này mới nhận ra áo vẫn chưa cài lại, để lộ một mảng lớn da trắng như ngọc.

Mặt tôi cũng đỏ lên, vội vàng kéo lại áo. Thật xấu hổ.

Khương Kha cúi đầu trầm mặc hồi lâu, nhỏ giọng nói: "Chị... thật xinh đẹp."

Tôi suýt bị nghẹn chết, đưa tay gõ đầu cậu: "Đến lúc nào rồi, còn nói chuyện này."

Khương Kha ôm đầu, nhìn tôi đáng thương giống như con chó nhỏ phạm lỗi.

Tôi lại mềm lòng.

Nhanh chóng đến trưa, lần này Lục Uy Quyền không xuất hiện, mà là một nữ Phi Cương. Cô ta nhìn rất quen mắt, tôi nghĩ nửa ngày mới nhớ ra cô ta là một mỹ nữ nổi danh ở Sơn Thành.

Cô ta lạnh lùng nhìn chúng tôi, nói: "Đại nhân lệnh cho cô nhỏ một chén máu."

Tôi cầm dao, cắt vết thương vừa bắt đầu lành, đau đến trắng bệch mặt.

Nhỏ đầy một chén, nữ Phi Cương bỗng nhiên uống cạn, liếm môi cười đắc ý: "Quả nhiên là mỹ vị, không trách đại nhân thích."

Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, cô ta khinh thường liếc tôi, đẩy chén về phía tôi.

"Lại nhỏ một chén." Cô ta nói.

Khương Kha tức giận: "Cô quá đáng, chị gái tôi sao chịu nổi?"

Nữ Phi Cương cười lạnh: "Đại nhân nói, nếu Khương Lâm không chịu, thì để Khương Kha nhỏ."

"Cô!" Khương Kha tức giận, hận không thể nhào tới đánh cô ta, tôi vội vàng ngăn lại: "Tôi nhỏ."

Tôi lại nhỏ một chén máu, cảm giác đầu óc quay cuồng. Nữ Phi Cương đắc ý xoay người, bưng máu đi.

Khương Kha nhìn theo bóng dáng cô ta, ánh mắt đầy âm tàn.

"Chị, để em đỡ chị lên giường nghỉ ngơi." Khương Kha nhìn tôi đau lòng, tôi miễn cưỡng cười, đầu vừa chạm gối liền ngủ thiếp đi.

Khi tôi tỉnh dậy, trời đã xế chiều, Khương Kha ghé vào đầu giường, cũng ngủ mất.

Tôi thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Để cậu chịu khổ cùng tôi, tôi không xứng làm chị gái.

Buổi tối, người đến lấy máu không phải nữ Phi Cương kia mà là một người khác, dáng người thô to. Cô ta vừa vào cửa, mắt dính vào Khương Kha, làn da màu lúa mì nổi lên một tia đỏ ửng.

Tôi hỏi về nữ Phi Cương trước đó, cô ta lạnh lùng trả lời không biết.

Tôi lại nhỏ máu, cơ thể vốn chưa hồi phục, lần này cả người không còn chút sức nào. Không có đan dược, chỉ có thể ngồi luyện khí bổ dưỡng nguyên khí.

Linh khí vận hành mười mấy vòng, cuối cùng cảm thấy dễ chịu một chút. Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ khuya, nhưng Khương Kha không có trong phòng.

Tôi lo lắng định ra ngoài tìm, vừa mở cửa liền gặp cậu bước vào. Tôi vội la lên: "Hơn nửa đêm, em đi đâu vậy?"

Khương Kha nói: "Chị, em biết đây là đâu."

Tôi sững sờ, cậu nói tiếp: "Cách Sơn Thành không xa, tại Thượng Đô Sơn, là hang ổ của Lục Uy Quyền. Nghe nói hắn từ Địa Ngục trốn ra, đến nhân gian."

Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói: "Nói như vậy, Thượng Đô Sơn là có một con đường thông đến Địa Ngục. Chúng ta có thể tìm cách đưa bọn chúng về Địa Ngục." Edit: FB Frenalis

Khi không gian giữa Địa Ngục và nhân gian chồng lên nhau thì sẽ xuất hiện những thông đạo giữa hai giới, ma quỷ Địa Ngục từ những thông đạo đó đến nhân gian, cho dù thông đạo đó có biến mất thì không gian trong khu vực đó cũng sẽ rất bất ổn.

Lục Uy Quyền không phải quỷ vật bình thường, hắn là Hạn Bạt vốn có thân xác. Hắn trốn đến nhân gian không cần chuyển thế đầu thai, nhưng vẫn có nhược điểm. Khi đi qua thông đạo, khí tức hắn sẽ lưu lại, một khi thông đạo mở lại, hắn có thể bị Thiên Đạo phát hiện cưỡng ép đưa về Địa Ngục.

Tôi vui mừng nắm vai Khương Kha, cậu "Tê" một tiếng. Tôi sửng sốt: "Em bị thương?"

Khương Kha giật giật khóe miệng, cười: "Không có, chị đừng lo."

Tôi lập tức kéo áo cậu, lộ ra thân thể đầy vết bầm tím, trên vai còn có dấu răng.

Tôi tức giận, âm thanh tăng cao hơn: "Chuyện này là sao? Ai làm?"

"Chị đừng lo." Khương Kha vội nói, "Chỉ cần chúng ta có thông tin hữu dụng là được."

Tôi hít một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận trong người: "Là nữ Phi Cương kia?"

Khương Kha cúi đầu, tôi thấy môi cậu chảy máu, tôi nghiến răng hỏi: "Cô ta cắn em?"

Khương Kha không trả lời, hai mắt đỏ bừng, tôi vội hỏi: "Có hay không... có cái kia?"

Khương Kha vội lắc đầu: "Không có, cô ta nói mùi quá nồng, sẽ khiến các cương thi khác chú ý."

Tim tôi thắt lại, kéo cậu vào lòng: "Tiểu Kha, em muốn chị đau lòng chết sao? Đừng làm thế nữa, nếu không chị không tha thứ, cũng không nhận em là em."

Cậu hoảng hốt: "Chị, chị đừng bỏ rơi em, em cái gì cũng sẽ nghe theo chị."

Tôi nhéo nhéo khuôn mặt của cậu: "Đây mới là bé ngoan của chị."

*****

Trong khi đó, tại Sơn Thành, Tư Đồ Lăng và đội điều tra đặc biệt của anh ấy đang đau đầu trước tình hình ngày càng tồi tệ. Số vụ án giết người và bắt cóc liên quan đến Hạn Bạt tăng vọt, nhiều nạn nhân là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội. Điều kỳ lạ nhất là trước khi biến mất, những người này đều tự tay giết chết người thân hoặc người yêu của mình.

Tư Đồ Lăng đã dần nhận ra rằng phần lớn các nạn nhân này có khả năng là cương thi. Sự xuất hiện của Hạn Bạt dường như đã thúc đẩy những cương thi ẩn náu trong thành phố bắt đầu hoạt động, giết chết người thân của mình để làm công trạng gia nhập đội quân của Hạn Bạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.