Edit: Frenalis
Khương Kha cố gắng gật đầu yếu ớt: "Được, chúng ta sẽ làm cho danh tiếng dòng họ phát triển."
Lời nói chưa dứt, tôi cảm thấy mình bị bay lên, một lực va chạm mạnh mẽ khiến đầu óc tôi vang lên những âm thanh chói tai.
Xe của chúng tôi đã bị đụng!
Cả tôi và xe đều lăn tròn trên không trung vài vòng, sau đó rơi mạnh xuống đất, đầu đập mạnh vào trần xe. Máu chảy ra từ mắt và tai.
Đầu óc trở nên trống rỗng, tôi cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cơ thể đau đớn vô cùng như thể bị xe tải lớn cán qua.
"Tiểu Kha..." Tôi khó khăn quay đầu, nhìn Khương Kha đang bất tỉnh, máu chảy ra từ mũi của cậu, cậu mơ hồ gọi: "Chị ..."
"Tiểu Kha, đừng sợ, có chị đây, chị nhất định sẽ cứu em." Tôi cao giọng gọi.
"Đi mau, chị." Khương Kha khó khăn nói, "Không cần lo cho em..."
"Không, chị tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em." Tôi dùng sức mạnh kéo thanh thép ra khỏi đùi cậu, sau đó nắm chặt tay cậu: "Dù có chết, chị cũng sẽ bảo vệ em."
Nói xong, tôi cố gắng kéo cậu ra khỏi cửa sổ xe bị vỡ.
Đúng lúc đó, một đôi chân xuất hiện trước mắt tôi, tôi ngước lên, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm một con dao Nepal cong nhìn xuống chúng tôi, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Khương Kha.
"Khương Kha, cậu không thể trốn được." Người đàn ông cười nham hiểm, tôi nhíu mày, người đàn ông này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3679072/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.