Edit: Frenalis
Khi mọi chuyện đã kết thúc, trời đã gần sáng, bầu trời Địa Ngục dần dần chuyển sang màu đỏ rực.
Chu Nguyên Hạo ngon lành ngủ thiếp đi, khí tức đã bình ổn, kịch độc cũng được bài trừ khỏi cơ thể.
Tôi đứng dậy mặc quần áo tử tế, nhìn Chu Nguyên Hạo đang ngủ, lòng tràn đầy phiền muộn.
Không biết bao lâu sau, Chu Nguyên Hạo tỉnh lại, ánh mắt nhìn tôi ánh lên niềm vui. Tôi quay mặt đi không muốn nhìn anh. Anh giả vờ ho hai tiếng: "Tối hôm qua... Cám ơn em."
Tôi khẽ gật đầu, dùng một hòn đá viết trên mặt đất: "Chúng ta nên đi."
Chu Nguyên Hạo đột nhiên cầm tay tôi, nhẹ giọng nói: "Thật muốn lại trúng độc một lần nữa."
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn anh. Anh cười càng tươi, như một con mèo thoả mãn.
Tôi dùng máu vẽ trận pháp trên mặt đất, ánh sáng vàng quanh chúng tôi nổi lên, biến chúng tôi thành hai đạo vệt sáng tiêu tán trong trời đêm.
Lúc đó, chúng tôi không biết rằng sự xuất hiện của chúng tôi sẽ gây ra gió tanh mưa máu ở Địa Ngục.
*****
Mấy ngày sau, Việt Trạch bị kéo vào một tòa động phủ nguy nga. Tầng tầng lớp lớp kiến trúc màu đen, trong không khí tràn ngập một mùi hương thơm ngọt mê say. Trong đại sảnh, từng màn lụa màu đỏ treo mờ ảo, bên trong có những thân ảnh xinh đẹp vặn vẹo như rắn.
Việt Trạch toàn thân máu thịt be bét, đã không còn nhận dạng được bị kéo vào đại sảnh, ném trước màn lụa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3678890/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.