Khi mọi chuyện đã kết thúc, trời đã gần sáng, bầu trời Địa Ngục dần dần chuyển sang màu đỏ rực.
Chu Nguyên Hạo ngon lành ngủ thiếp đi, khí tức đã bình ổn, kịch độc cũng được bài trừ khỏi cơ thể.
Tôi đứng dậy mặc quần áo tử tế, nhìn Chu Nguyên Hạo đang ngủ, lòng tràn đầy phiền muộn.
Không biết bao lâu sau, Chu Nguyên Hạo tỉnh lại, ánh mắt nhìn tôi ánh lên niềm vui. Tôi quay mặt đi không muốn nhìn anh. Anh giả vờ ho hai tiếng: "Tối hôm qua... Cám ơn em."
Tôi khẽ gật đầu, dùng một hòn đá viết trên mặt đất: "Chúng ta nên đi."
Chu Nguyên Hạo đột nhiên cầm tay tôi, nhẹ giọng nói: "Thật muốn lại trúng độc một lần nữa."
Tôi hung tợn trừng mắt nhìn anh. Anh cười càng tươi, như một con mèo thoả mãn.
Tôi dùng máu vẽ trận pháp trên mặt đất, ánh sáng vàng quanh chúng tôi nổi lên, biến chúng tôi thành hai đạo vệt sáng tiêu tán trong trời đêm.
Lúc đó, chúng tôi không biết rằng sự xuất hiện của chúng tôi sẽ gây ra gió tanh mưa máu ở Địa Ngục.
*****
Mấy ngày sau, Việt Trạch bị kéo vào một tòa động phủ nguy nga. Tầng tầng lớp lớp kiến trúc màu đen, trong không khí tràn ngập một mùi hương thơm ngọt mê say. Trong đại sảnh, từng màn lụa màu đỏ treo mờ ảo, bên trong có những thân ảnh xinh đẹp vặn vẹo như rắn.
Việt Trạch toàn thân máu thịt be bét, đã không còn nhận dạng được bị kéo vào đại sảnh, ném trước màn lụa cao nhất.
"Bệ hạ." Hai tên quỷ binh kéo hắn đến, nói, "Việt Trạch đã được đưa đến."
Bên trong màn lụa có một cái ghế màu đỏ tươi, trên đó có một thân hình thon dài nửa dựa, dáng người ẩn hiện. Hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, cổ áo mở rộng, lộ ra làn da trắng như ngọc. Dù dung mạo không rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy hắn là một mỹ thiếu niên tuyệt đỉnh.
Người này chính là Dĩnh Sơ Quỷ Đế của Địa Ngục.
Trong Địa Ngục, Quỷ Vương trở xuống chỉ có thể hoạt động trong tầng của mình, nhưng Quỷ Đế thì khác, họ có thể đi lại giữa mười tám tầng Địa Ngục, gần như là sự hiện diện của thần thánh.
"Nói đi." Dĩnh Sơ Quỷ Đế mở miệng, giọng nói dễ nghe như cào vào lòng người, khiến lòng ngứa ngáy, chỉ muốn ôm hắn vào lòng mà âu yếm. "Là ai biến ngươi thành thế này?"
Việt Trạch toàn thân máu thịt be bét, như một khối thịt nhão với một lỗ thủng trên miệng. Hắn yếu ớt mở miệng: "Bệ hạ... Phi Viêm tướng quân cùng Thành Hạo Quỷ Đế đã quay về."
"Cái gì?" Dĩnh Sơ ngồi thẳng dậy, giọng nói trầm xuống, "Phi Viêm... Không, Thành Hạo hắn... Trở về rồi? Ngươi không nhầm chứ?"
Việt Trạch nói: "Bệ hạ, ta bị Phi Viêm tướng quân dùng Thiên Nhãn gây thương tích, tu vi bị hạ xuống thành Quỷ Tướng, mới bị Đan Khâu Quỷ Vương đánh thành thế này. Đa tạ bệ hạ cứu mạng, sau này ta nhất định làm trâu làm ngựa..."
"Ai nói ta muốn cứu ngươi?" Dĩnh Sơ nhẹ nhàng cười, nụ cười yêu mị, "Nếu ngươi vẫn là Quỷ Vương, đối với ta còn có tác dụng, hiện tại ngươi chỉ là Quỷ Tướng, thủ hạ ta Quỷ Tướng nhiều vô số kể, cần ngươi làm gì?"
Việt Trạch hoảng sợ run rẩy: "Không, không, bệ hạ, van cầu ngài, tha cho ta..."
"Ngươi là cái thá gì, coi như ta căm hận Phi Viêm, cô ấy cũng không phải là kẻ như ngươi có tư cách nhúng chàm." Dĩnh Sơ nhẹ nhàng nói, một sơi dây màu đỏ từ màn lụa bay ra như rắn cuốn lấy cổ Việt Trạch. Việt Trạch không nói được gì, mắt tràn đầy sợ hãi vô tận. Dây lụa quấn cổ hắn từng tầng như một cái kén tằm, hắn vô vọng vùng vẫy. Cuối cùng, Dĩnh Sơ nhẹ nhàng kéo sợi dây, Việt Trạch biến thành một bãi nước mủ.
"Thu dọn sạch sẽ." Dĩnh Sơ nói.
"Vâng, bệ hạ." Một đám quỷ hầu từ đại sảnh bên ngoài tràn vào, thu dọn sạch sẽ nước mủ, rồi biến mất không còn tăm tích.
Dĩnh Sơ sắc mặt u ám, đôi môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng: "Thành Hạo, ngươi muốn cùng chị Phi Viêm song túc song phi, nằm mơ! Ngươi năm đó bắt ta đối xử với Phi Viêm như vậy, các ngươi còn muốn có kết quả tốt? Nằm mơ! Ta sẽ không để cho các ngươi đắc ý."(trà xanh nam lên sàn)
****
Tôi mở mắt ra, phát hiện đã trở lại động phủ của mình, ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên Hạo, rút tay lại. Anh sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên một tia đắng chát, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Kẻ xâm nhập vào động phủ của tôi lấy đi tất cả, thậm chí còn không để lại cho tôi bất kỳ thiết bị luyện đan nào, tôi phải đi mua một nồi đất, nấu Lang Hoán Cỏ cùng hơn ba mươi loại dược liệu trong ba ngày ba đêm. Trong ba ngày đó, tôi niệm chú ngữ, đốt phù lục, ném vào nước thuốc, cuối cùng, nước thuốc trở nên trong suốt như một nồi nước lạnh bình thường.
Lúc này là giữa trưa, dương khí trong cơ thể tôi đạt đến đỉnh cao, tôi cắn ngón trỏ, nhỏ mấy giọt máu vào nồi. Nước thuốc lập tức quay cuồng. Tôi tăng lửa, đun nước thuốc đến khi chỉ còn lại một lớp cao trắng ở đáy nồi. Tôi cạo lớp cao để vào bình ngọc.
Quay trở lại Dĩnh Xuyên, tiến vào trạch viện của Trần gia, chỉ sau vài ngày mà mùi hôi thối bên trong càng nồng nặc hơn.
Vừa vào cửa, Trần Hoành Thời liền lo lắng hỏi: "Có mang đồ đến không?"
Tôi lấy bình ngọc ném vào trong màn lụa, hắn lập tức tiếp, mở nắp ngửi, cảm thấy đau đớn giảm bớt chút ít.
"Tốt, chính là nó." Trần Hoành Thời định đổ vào miệng, tôi nói: "Chờ một chút."
"Sao thế?"
"Ông dường như quên một chuyện quan trọng." Tôi nhắc hắn.
"Yên tâm, ta không quên." Trần Hoành Thời lấy từ dưới gối ra một cái hộp, ném cho tôi, "Chìa khoá và địa chỉ đều ở trong đó."
Tôi mở nắp hộp, bên trong có một chiếc chìa khoá bằng đồng cổ xưa và một tấm da cừu. Mở ra xem, là một bản đồ.
"Ông không sợ tôi hạ độc trong giải dược?" Tôi lạnh lùng hỏi.
Hắn cười ha ha: "Ngươi không phải loại người như vậy, Thất Nương dạy ra cháu gái, chắc chắn quang minh lỗi lạc, khinh thường làm chuyện này."
Tôi hừ lạnh, không nói thêm.
Giải dược được nuốt vào, hắn bắt đầu điều dưỡng thân thể. Nhiều năm bị nguyền rủa không thể khôi phục một sớm một chiều. Tôi hứa không rời Trần gia trước khi hắn khôi phục hoàn toàn, và sẽ luyện thêm giải dược.
Ngôi trạch viện này không phải tổ trạch Trần gia. Trần Tịnh, Trần Lăng không có xuất hiện. Trần Hoành Thời phái Trần Gia Như, cháu gái yêu quý nhất của hắn theo tôi.
Trần Gia Như tuổi nhỏ mà đã đạt Nhị Phẩm đỉnh phong, sắp tấn thăng Tam Phẩm. Cô ta hoạt bát ngây thơ, nhưng tôi không thích người Trần gia nên đối với cô ta cũng lạnh lùng. Trần Gia Như vẫn bất cần quấn lấy tôi cả ngày, khiến tôi phiền muộn.
"Chị Khương Lâm!" Trần Gia Như hô to, vui vẻ chạy vào phòng tôi, "Ở phía sau có một dòng linh tuyền bắt đầu phun nước, dùng nước linh tuyền gội đầu có thể tụ tập linh khí trong đan điền, gia tăng tu vi và tinh thần lực. Chúng ta cùng đi tắm đi!"
Nghe vậy, lòng tôi khẽ động. Trần gia chọn nơi này để xây dựng trạch viện cũng vì dòng linh tuyền này. Mỗi ba năm, nước suối lại trào dâng một lần, chứa đầy linh khí, rất tốt cho việc dưỡng linh thức trong đầu.
Tôi gập quyển sách lại, hỏi, "Linh tuyền ở đâu? Dẫn tôi đi xem."
"Được thôi." Trần Gia Như hào hứng đáp, "Chị đi theo em."
Lúc này, Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong phòng ngủ của Trần Hoành Thời. Mùi hôi gần như đã biến mất, Trần Hoành Thời trông trẻ hơn, nếp nhăn cũng dần biến mất, nhìn chỉ khoảng sáu mươi tuổi.
"Ngươi muốn gặp ta?" Chu Nguyên Hạo lạnh lùng hỏi.
Trần Hoành Thời bước ra từ sau màn lụa đen, dáng người thẳng tắp, bước chân mạnh mẽ, khí chất lỗi lạc, có thể nhìn ra phần nào vẻ đẹp trai khi còn trẻ. Hắn tiến đến trước mặt Chu Nguyên Hạo, "Chu đại thiếu, cậu và cháu gái ta dường như có chút hiểu lầm."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]