Chương trước
Chương sau
Edit: Frenalis

Nếu như ở kiếp trước chúng tôi đã từng yêu, nhất định anh làm tổn thương tôi rất sâu, dù đã cách một đời nhưng trong lòng vết thương vẫn không cách nào khỏi hẳn.

Tôi chỉnh sửa trận pháp ở cửa động phủ phía Tây một chút, sau đó kích hoạt toàn bộ đại trận. Nếu không phải là nhân vật đứng đầu giới tu đạo Hoa Hạ, tuyệt đối không thể tiến vào.

Tôi vẽ một bức trận đồ trong đại sảnh của động phủ. Khác với trận pháp mở ra cánh cổng Địa Ngục của gia tộc họ Khương, trận đồ này mở ra thông đạo ổn định hơn, có thể trực tiếp thông tới tầng thứ ba của Địa Ngục.

Chu Nguyên Hạo lấy ra một quả cầu oán khí cho tôi, bóp nát nó và bôi tinh chất lên người tôi, khiến toàn thân tôi tràn ngập quỷ khí.

"Lâm Lâm, em phải nhớ kỹ, em là người sống tuyệt đối không thể mở miệng nói chuyện. Một khi mở miệng, dương khí tiết ra ngoài, thân phận của em sẽ bị bại lộ," Chu Nguyên Hạo nghiêm túc nói.

Tôi khẽ gật đầu. Chu Nguyên Hạo dừng một chút, nói tiếp: "Lâm Lâm, hãy nhớ, khi xuống dưới em nhất định phải theo sát anh."

"Tôi biết." Hai người chúng tôi đứng giữa trận đồ, tôi bắt đầu niệm chú, trận đồ sáng lên, ánh sáng vàng từ phù chú bay lên vòng quanh thân thể chúng tôi.

Dưới chân chúng tôi xuất hiện một cái hố màu đỏ cỡ nắm tay, càng lúc càng lớn. Trong đó có ngọn lửa xanh nhảy múa, tiếng kêu thảm thiết vang lên từ sâu bên trong hang.

"Chuẩn bị xong chưa?" Chu Nguyên Hạo hỏi.

Tôi lại gật đầu.

"Đi!" Anh nắm tay tôi, chúng tôi cùng nhảy vào cái hố màu đỏ.

Tôi cảm giác như chúng tôi đang lướt qua ngọn lửa, nhưng không bị bốc cháy. Dường như thời gian qua rất lâu, nhưng lại chỉ như vài giây, tôi mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong một đầm lầy đen kịt.

Đầm lầy thối rữa khiến người ta buồn nôn. Nhìn quanh, tất cả đều là quỷ vật, chúng đang giãy dụa kêu thảm, cảnh tượng thật khủng khiếp.

Bỗng nhiên tôi nghe thấy âm thanh như sét đánh, quay đầu lại liền thấy một con quái vật giống bạch tuộc xuất hiện từ sâu trong đầm lầy.

Quái vật có rất nhiều xúc tu, quơ lên cuốn lấy đám quỷ trong đầm, sau đó nhét vào miệng, nuốt chửng.

Nó vừa đi vừa ăn, tiến về phía tôi.

Trong lòng tôi lo lắng, giãy dụa hai lần nhưng không thể leo ra khỏi đầm lầy.

Một bàn tay vươn tới trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu, thấy Chu Nguyên Hạo.

"Nhanh, nắm tay anh." Anh nói.Tôi nắm chặt bàn tay lạnh buốt của anh để anh dùng lực kéo tôi ra khỏi đầm lầy: "Đi."

Anh ôm eo tôi lướt qua đầm lầy, bước chân đạp lên đầu đám quỷ nhanh chóng ra ngoài.

Dẫm lên mặt đất, tôi cảm thấy an toàn hơn, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Chu Nguyên Hạo nói: "Đó là đầm lầy Địa Ngục, bên trong toàn là quỷ cấp thấp bị hình phạt. Nếu không bị quỷ bản địa trong đầm lầy ăn thịt thì đến hết thời hạn thụ hình, chúng có thể ra khỏi."

Bên ngoài đầm lầy là một rừng cây rậm rạp, những cái cây đó trông rất quỷ dị, đều là hình dáng mặt người. Chỉ cần có người đi qua, những khuôn mặt người quay lại cười nham hiểm.

Lang Hoán Cỏ mọc ở bờ sông tầng thứ ba Địa Ngục, tên là Mộ Sơn Lạc. Nhưng bên trong con sông có những con quỷ bản địa mạnh mẽ và khát máu nhất tầng thứ ba Địa Ngục. Đám quỷ có cấp bậc Quỷ Vương trở xuống cũng không dám tới gần.

Chúng tôi đi trong rừng mặt người được một lúc thì đột nhiên, tôi nắm lấy góc áo anh, dùng ánh mắt hỏi: "Anh có nghe thấy gì không?"

Anh cảnh giác nhìn quanh, bảo vệ tôi sau lưng.

Tiếng cười thanh thúy mang theo gian trá và âm hiểm, khiến người rùng mình truyền đến.

"Không ổn," Chu Nguyên Hạo nhíu mày nói, "những quả mặt người này chín rồi. Lâm Lâm, ôm chặt lấy eo anh, không được buông ra."

Vừa dứt lời, tất cả những quả mặt người đó đều bay lên và lao về phía chúng tôi theo từng nhóm.

Chu Nguyên Hạo lấy ra roi Hắc Long Quang nghênh chiến. Tôi nắm chặt y phục anh, ném lửa Địa Ngục đốt cháy quả mặt người, nghe tiếng thét chói tai và mùi trái cây giống dưa hấu.

Chu Nguyên Hạo đánh lui quả mặt người, nắm tay tôi kéo tôi chạy nhanh. Chúng tôi vừa chiến đấu vừa bỏ chạy, cuối cùng tới bờ sông.

Con sông đúng là Mộ Sơn Lạc, nhưng chúng tôi đang ở thượng du, Lang Hoán Cỏ mọc ở trung du.

Những quả mặt người không thể rời khỏi khu rừng rậm, âm trầm nhìn chúng tôi từ xa.

"Được rồi, chúng ta tạm thời an toàn." Chu Nguyên Hạo đè vai tôi, vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng nước chảy. Chúng tôi cảm thấy sau lưng tê dại, quay đầu lại, thấy nước sông đang dâng lên cao.

Hỏng bét!

Mỗi khi trời tối, nước sông Mộ Sơn Lạc đều dâng lên cao, hiện giờ nước nhanh chóng tăng lên, trong khoảnh khắc đã cao mười mét.

Chúng tôi quay đầu bỏ chạy nhưng không thể sánh kịp với tốc độ của nước. Dòng nước chảy xiết bất ngờ ập đến cuốn chúng tôi xuống sông.

Tôi muốn bắt lấy Chu Nguyên Hạo nhưng dòng nước quá mạnh, chúng tôi bị tách ra, rơi vào vòng xoáy.

Trong ý thức cuối cùng, tôi nghe anh gọi tên tôi, rồi lâm vào hôn mê.

Không biết bao lâu sau, tôi mở mắt.

Tôi dường như đang ở trong một ngôi nhà bỏ hoang, với những đám rong rêu hình thù kỳ quái mọc trên bốn bức tường.

Nơi này là nơi nào? Có vẻ như không ở dưới nước.

Chu Nguyên Hạo đâu?

Tôi đứng dậy, đi đến cánh cửa cửa gỗ đẩy đẩy, nhưng đã bị khóa. Tôi định ném lửa Địa Ngục đốt cửa, thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

Tôi vội vàng nằm xuống, giả vờ chưa tỉnh.

"Thương, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, cậu không nên đi Mộ Sơn Lạc, tuy rằng nơi đó có rất nhiều bảo bối nhưng cũng rất nguy hiểm, không có gì quan trọng bằng mạng sống." Hắn đột nhiên dừng một chút, lại hỏi: "Cậu thật sự nhặt được một nữ quỷ xinh đẹp sao?"

"Đại ca, em chưa thấy nữ quỷ nào xinh đẹp như vậy, da trắng mịn màng, chắc vừa bị phạt xuống Địa Ngục." Một nam quỷ khác lên tiếng, "Đại ca, tháng này chúng ta cần cống phẩm cho Quỷ Vương Việt Trạch, không bằng dâng nữ quỷ này đi, Quỷ Vương vui, có lẽ chúng ta sẽ không bị trừng phạt."

"Để tôi xem cô ta đẹp bao nhiêu."

Cửa gỗ mở, hai nam quỷ bước vào, nhìn tôi chằm chằm hồi lâu.

"Thế nào, đại ca, có đẹp không?"

Tôi nghe được tiếng nuốt khan: "Đẹp lắm, không ngờ thằng nhóc lại may mắn như vậy."

"Đại ca, anh nói xem, chúng ta có nên thưởng thức trước rồi mới dâng lên không?"

Tim tôi đập lộp bộp, trong thế giới của ma quỷ không có cái gì gọi là trinh tiết, càng không có thuyết pháp hiến cho Quỷ Vương là không thể đụng, ma quỷ dựa vào dục vọng để dụ dỗ con người, hút đi tinh khí của họ.

"Đại ca, anh trước đi." Thương nói.

"Hắc hắc, hay là anh em chúng ta cùng lên?"

Dứt lời, hai nam quỷ đưa tay về phía tôi, tôi đột ngột nhảy lên ném lửa Địa Ngục vào người chúng. Hai nam quỷ đau đớn kêu la, nhưng ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt, bọn họ chỉ bị cháy sém khuôn mặt, không đáng lo ngại.

Tôi hít sâu một hơi, nhận ra hai tên này chính là Quỷ Tướng.

"Ha ha ha, thì ra tiểu mỹ nhân thích chơi dạng này sao?" Tên đại ca cười hắc hắc, vươn tay bắt lấy cánh tay tôi, mấy giây sau liền đem tôi ngã sấp xuống đất, rồi đè lên.

Kim Giáp tướng quân từ thân thể tôi bay ra, hướng bọn họ nhào tới, nhưng bị tên đại ca bắt được: "A, côn trùng của tầng thứ mười ba Địa Ngục? Sao cô có thứ này?"

Hắn chỉ nghi hoặc vài giây, nhưng rồi dục vọng chiếm ưu thế, hắn ném Kim Giáp tướng quân đi, miệng bắt đầu cắn loạn trên lưng tôi.

Da đầu tôi tê dại từng đợt, cắn chặt hàm răng không để mình kêu thành tiếng, chỉ cố gắng giãy dụa.

"Đại ca, cô ta có phải là người câm không?" Thương hỏi.

"Quan tâm gì chuyện cô ta có câm điếc hay không, chúng ta cứ hưởng trước đã. Dù Quỷ Vương Việt Trạch có chướng mắt, chúng ta giữ lại hưởng cũng không tệ," Tên đại ca thở dồn dập, lớn tiếng cười và bắt đầu xé rách y phục của tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.