Edit: Frenalis
Tôi hít sâu một hơi: "Vậy tôi sẽ giết anh!"
Tôi lại giơ chuỷ thủ lên, hung tợn đâm xuống.
Vài phút sau, tôi bước ra khỏi Tụ Bảo Lâu với sắc mặt tái nhợt. Chu Nguyên Hạo thấy tôi người đầy máu, mắt hơi nheo lại: "Đây là máu Võng Lượng?"
Tôi lướt qua anh, anh vươn tay ôm chặt tôi từ phía sau. Tôi vùng vẫy, anh càng siết chặt hơn. Tôi tức giận hét: "Thả tôi ra!"
"Anh không thả!" Anh gầm nhẹ bên tai tôi, "Em là của anh, anh tuyệt đối không buông tay!"
"Cút ra!" Tôi đẩy anh, "Anh cũng chuyển thế từ Địa Ngục, không sợ tôi bảo trấn ngục quân bắt anh về sao?"
Chu Nguyên Hạo cười cợt: "những con quỷ từ Địa Ngục ra đều đã bị giết, trấn ngục quân cũng trở về hết rồi."
"Vậy tôi sẽ triệu họ ra lần nữa!" Tôi giận dữ nói.
"Mở cổng Địa Ngục, gọi trấn ngục quân sẽ khiến cân bằng giữa trần gian và Địa Ngục bị phá vỡ. Với sức mạnh hiện tại, em không thể kiểm soát được đâu." Chu Nguyên Hạo nói, "Trừ phi em muốn thả thêm nhiều con quỷ ra nữa."
Dứt lời, tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng, cúi đầu xuống nhìn, trên tay tôi đã có một chiếc vòng đen.
Tôi ngạc nhiên nhìn anh: "Đây, đây là..."
"Không sai, đây là Trấn Hồn Xích của Địa Ngục." Chu Nguyên Hạo nói, "Nó có thể phong ấn linh lực trong cơ thể em, chính là chiếc năm xưa em dùng để giam giữ anh."
"Anh, đồ khốn!" Tôi hét lên. Chu Nguyên Hạo tiếp tục chơi xấu: "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3544356/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.