Edit: Frenalis
"Vâng." Người lính tên Tiểu Trần vội vàng tiến tới đỡ cô gái dậy, hai chân cô gái bị trói tê cứng, không đứng vững mà nghiêng người áp vào người Tiểu Trần.
Tiểu Trần mới hai mươi mốt tuổi, còn là xử nam, ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ và cơ thể mềm mại trong ngực, khiến cậu ta thất thần, cô gái đáng thương nói: "Xin lỗi, tôi không phải cố ý. ."
Tiểu Trần quan tâm nói: "Chuyện nhỏ, không sao đâu. Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài. Hang động bên ngoài giống như mê cung, cô phải cẩn thận kẻo trượt chân."
Cô gái nở nụ cười thật tươi với cậu ta, nụ cười trong sáng và thuần khiết, có sức hấp dẫn chết người, đem hồn phách Tiểu Trần câu đi mất.
"Chờ đã!" Tôi chặn ở trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói: "Hai người không thể đi."
Cô gái nhíu mày: "Tại sao tôi không được phép đi? Tôi muốn về nhà."
Cô gái đang nói lại sắp khóc, Tiểu Trần nhanh chóng an ủi, tôi cười lạnh nói với Tiểu Trần: "Cậu cần phải suy nghĩ kỹ, thật sự muốn đưa cô ta ra ngoài à? Cậu không sợ người phụ nữ không quen biết này ở phía sau đâm cậu một dao sao?"
Tiểu Trần suy nghĩ tương đối đơn giản, có chút lúng túng nói: "Nhưng... cô ấy chỉ là thôn dân bình thường."
Tôi cười khẩy: "Thôn dân bình thường? Cậu có bao giờ nghĩ tại sao tất cả những tên tội phạm này đều chết và chỉ có cô ta còn sống không? Hơn nữa, mục tiêu của những tên tội phạm đó là kho báu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3500721/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.