Edit: Frenalis
Sợ hãi tột độ, tôi liều mạng đấm đá, đánh gãy tay bà lão rồi luống cuống bò ra khỏi hang động.
Chạy như ma đuổi trong rừng, tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại, miệng liên tục kêu cứu, mong có người trong thôn nghe thấy.Chạy không biết bao lâu, tôi bỗng nhìn thấy một mảnh vườn rau. Bên cạnh vườn rau có một thiếu niên trạc tuổi tôi đang cầm liềm cuốc, vun xới rau.
Tôi vội vã chạy đến, nắm lấy vạt áo hắn, khóc nức nở và nói có quỷ. Thiếu niên nhìn hiền lành, an ủi tôi đừng sợ, nói nhà hắn ở gần đây và mời tôi đến đó.
Vừa lo lắng vừa sợ hãi, tôi theo hắn đi được vài bước thì bỗng phát hiện ra điều bất thường ở đôi giày của hắn.
Hắn đi một đôi giày vải đen, nhìn rất mới, không dính chút bùn đất nào. Tuy nhiên, ở phần gót giày lại có một sợi dây nối liền hai chiếc giày với nhau.
Tôi chợt nhớ đến lời bà nội từng nói, ở quê tôi có phong tục, người chết khi được chôn cất sẽ đi giày, và gót giày nhất định phải được nối liền. Nếu không người chết sẽ dễ dàng trèo ra khỏi quan tài.
Đôi giày mà thiếu niên này đi chính là giày thọ!
Tôi hét lên một tiếng và xoay người chạy trốn. Thiếu niên kia vội vã vọt lên, ôm chặt lấy tôi, nói muốn cưới tôi làm vợ. Tôi không chịu, hắn liều mạng ôm lấy tôi, kéo tôi về phía bóng tối.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3486983/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.