Edit: Frenalis
Hồi lâu, sư phụ Đức Tín mới thu hồi tay và lui trở ra bên ngoài trận đồ. Chu lão tiên sinh liền vội vàng tiến lên hỏi: "Sư phụ Đức Tín, không biết cháu trai này của tôi..."
"Chu lão tiên sinh, lần này xảy ra biến cố, sự việc của Nguyên Hạo không thành." Đức Tín thở dài.
Chu lão vừa kinh vừa lo hỏi: "Thật sự không có cách nào sao?"
Đức Tín nói: "Chu lão tiên sinh đừng lo lắng, mặc dù sự việc thất bại trong gang tấc, nhưng may nhờ có thí chủ Khương Lâm kịp thời bổ cứu trận pháp, vẫn còn có cách khắc phục."
Chu lão nhìn tôi dò xét: "Cô là Khương Lâm?"
Tôi gật đầu nói: "Xin chào Chu lão tiên sinh."
Chu lão tiên sinh ôn hoà nói: "Đừng gọi khách sáo như vậy, về sau cứ gọi tôi là ông nội Chu."
Lòng tôi buông xuống một nửa, nói: "Vâng, ông nội Chu."
Chu lão lại hỏi: "Sư phụ Đức Tín, có cách nào khắc phục được không?"
Đức Tín nói: "Để trận pháp này tiếp tục nuôi dưỡng Nguyên Hạo trong một năm, lại dùng phương pháp "thất âm thất dương" đi."
Tôi nhịn không được hỏi: "Một năm này linh hồn Nguyên Hạo có cần phải ở lại trong thân xác không?"
Lời vừa nói ra, tôi liền cảm thấy có gì đó không ổn, mặt lập tức đỏ bừng.
Đức Tín mỉm cười: "Đương nhiên không phải. Việc Nguyên Hạo rời khỏi cơ thể và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3459432/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.