Edit: Frenalis
Chu Nguyên Hạo ở cùng tôi mấy ngày nay cũng không đi đâu, tôi phát hiện vết thương trên lưng rất nhanh lành, mới bốn năm ngày mà vảy đã bong ra, một lần nữa mọc ra thịt trắng noãn non mịn, không có bất kỳ vết sẹo nào. Ngay cả Chu Nguyên Hạo cũng phải kinh ngạc.
Tôi ngẫm nghĩ tự hỏi, liệu nó có liên quan gì đến việc mấy ngày này chúng tôi làm chuyện đó thường xuyên hay không?
...............
Chiều nay tôi đang cầm bát canh nấm tuyết do Phỉ Dung nấu nhấp từng ngụm nhỏ thì bỗng điện thoại reo lên, là số điện thoại lạ.
"Xin chào?" Tôi cầm lên nghe, là giọng nói quen thuộc.
"Thật bất ngờ, cô Khương, không nghĩ tới cô vẫn sẽ nhận điện thoại của tôi."
"Thẩm tiên sinh sao? Sao anh biết số điện thoại của tôi?"
Thẩm Diệp cười hai tiếng: "Chỉ cần là việc tôi muốn biết, thì không có gì là không làm được."
Mặt tôi trầm xuống: "Thẩm tiên sinh, rốt cuộc anh muốn cái gì?"
"Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi không phải là kẻ thù của cô, tôi đã hứa với cô là sẽ giữ bí mật, thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa." Thẩm Diệp nói.
Tôi trầm mặc, một người bụng dạ thâm sâu như thế, tôi không thể tin được.
Lúc này Chu Nguyên Hạo đi tới giật lấy điện thoại của tôi, bóp nát.
"Anh cúp máy là được, tại sao lại phá hư điện thoại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3444676/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.