Tôi lo lắng đấm vào ngực anh: "Chu Nguyên Hạo, anh điên à?"
Chu Nguyên Hạo cười lớn, quay người tôi lại tựa vào ngực anh, chỉ lên trời nói: "Nhìn kìa."
Tôi nhìn lên và thấy pháo hoa đang nổ đầy trên bầu trời.
"Bùm bùm bùm." Pháo hoa nối tiếp nhau nở rộ, chiếu sáng cả bầu trời đêm với nhiều màu sắc khác nhau, giống như một biển ánh sáng, cuối cùng hóa thành một thác ánh sáng, từ trên trời trút xuống.
Tôi hứng phấn nói: "Đẹp quá. Pháo hoa ở đâu vậy?"
Chu Nguyên Hạo chợt nghiêm túc nhìn tôi, nói từng chữ: "Chúc mừng sinh nhật Lâm Lâm."
Sinh nhật? Hôm nay là sinh nhật tôi?
Hôm nay hình như là ngày 5 tháng 8, đúng là sinh nhật của tôi, từ khi bố tôi qua đời thì không ai còn nhớ đến ngày sinh nhật của tôi nữa, dần dần ngay cả tôi cũng quên mất.
Nhưng anh nhớ!
Nước mắt tôi chảy dài trên mặt, anh lại gần hôn những giọt nước mắt ấy: "Đừng khóc, lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã từng nói nếu như khóc trong ngày sinh nhật, thì sẽ phải khóc suốt một năm".
"Ai nói tôi khóc?" Tôi lau mặt, "Tôi không có khóc, đây là nước trong bể bơi."
Anh cười: "Được, được. Em nói là nước thì là nước."
Anh nâng eo của tôi, đem tôi nhẹ nhàng chống đỡ ở cạnh bể bơi: "Cảm động sao?"
Tôi miễn cưỡng nhẹ gật đầu: "Vẫn được."
"Đã hài lòng thì không phải cũng nên thưởng cho tôi sao, để tôi cũng hài lòng?"
"Biết ngay anh không có ý tốt!" Tôi nhéo nhéo mặt anh, ngẩng đầu lên hôn môi anh.
Quen anh bao lâu nay, đây là lần đầu tiên tôi chủ động hôn môi anh, tuy chỉ là chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến khuôn mặt anh tỏa ra ánh sáng. Anh cúi đầu hôn tôi thật sâu, nụ hôn này kéo dài rất lâu, đến khi tôi gần như thở không được thì mới tách ra.
"Kỹ năng hôn của anh đã có tiến bộ rồi." Tôi sờ sờ lên môi nói: "Thành thật khai báo, dạo này có phải anh đi hôn người khác rồi không?"
Lời còn chưa dứt, tôi lại bị anh hôn lần nữa.
Dưới âm thanh ầm ầm của pháo hoa, chúng tôi lại làm một trận, đây thật là một loại thể nghiệm kỳ diệu, tòa nhà này rất cao, cũng không sợ có người chụp lén, nhưng lại lộ thiên, có một loại cảm giác dã chiến kích thích.
Làm xong mệt quá Chu Nguyên Hạo bế tôi ra ngoài, quấn khăn tắm cho tôi rồi trở về phòng, khách sạn đã gửi cho tôi một cái bánh sinh nhật năm lớp được bắt bông kem nhiều hoa văn đẹp mắt, còn làm một hình người nhỏ trông rất giống tôi đặt lên trên bánh, theo sau là một câu tiếng Anh quen thuộc: HAPPY BIRTHDAY!
Chu Nguyên Hạo đưa dao cắt bánh cho tôi, mỗi người ăn một miếng cho no bụng, lại lên giường làm thêm một trận nữa, lần này lăn giường lâu hơn một chút, làm xong trời đều sắp sáng, Chu Nguyên Hạo ôm tôi ngủ ròng rã hơn nửa ngày.
Lúc tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, khách sạn gửi cho tôi một bộ quần áo mới, là một cái váy liền áo màu trắng, kiểu váy này mặc vào sẽ trông mập lên, trước đây tôi không bao giờ dám mặc kiểu thế này, nhưng hiện tại thể trọng của tôi đã giảm nhiều, làn da cũng đã thay đổi khá nhiều, mặc lên trông rất thanh thuần.
Tôi cười thầm, không ngờ rằng cũng có lúc mình sẽ cưa sừng làm nghé như vậy.
Chúng tôi lại leo lên chiếc xe tải tồi tàn về nhà, lúc đi qua cửa chính khách sạn, người gác cửa kỳ lạ nhìn chúng tôi như muốn nói, thực sự không thể hiểu được cách nghĩ của người giàu.
Về đến nhà, vừa xuống xe, Chu Nguyên Hạo giữ lấy vai tôi lại nói: "Trong nhà có người." Nói xong lập tức biến mất, nhập hồn vào tấm mộc bài. Sau đó cửa nhà tôi mở ra, hai vệ sĩ cao lớn cường tráng bước ra, đứng ở hai bên cửa.
Khóe miệng tôi giật giật hai lần, đây là yêu ma thần tiên gì thế này, bày ra trận thế lớn như vậy?
"Cô Khương." Một vệ sĩ nói: "Thiếu gia nhà tôi đã đợi cô lâu rồi, mời đi theo tôi."
Tôi hỏi: "Thiếu gia của anh là ai?"
"Thiếu gia họ Thẩm."
Họ Thẩm?Tôi cau mày, trong số những người tôi biết không có ai họ Thẩm cả.
"Mời." Vệ sĩ quay người bước trở lại vào nhà, tôi nhéo tấm mộc bài trong túi, dù sao có Chu Nguyên Hạo ở đây, tôi không phải sợ gì cả.
Đi vào phòng, tôi lập tức sửng sốt.
Trong nhà có một thanh niên trẻ tuổi khoảng hơn hai mươi đang ngồi trên ghế sofa, rất đẹp trai, trạc tuổi Chu Nguyên Hạo, có lẽ vì nghĩ cái ghế sofa của tôi quá tồi tàn nên đã trải thêm một lớp vải cao cấp lên trên cái ghế.
Tôi biết người này, là người đã bay cùng chuyến bay Châu Hàng với chúng tôi, trên máy bay gặp sự cố Huyết Quỷ, lúc đó anh ta đã đặt toàn bộ khoang hạng nhất, còn người tội nghiệp bị biến thành Huyết Quỷ là bố của anh ta.
Đúng rồi, lúc ấy từng nghe cơ trưởng nói qua, vị thiếu gia này họ Thẩm.
Người thanh niên ngẩng đầu nhìn tôi: "Hình như cô Khương đã nhận ra tôi."
Tôi nhẹ gật đầu: "Tôi đã nhìn thấy anh trên máy bay."
Anh ta cho người ta cảm giác lạnh băng băng, lúc nhìn người luôn luôn lấy tư thế trịch thượng từ trên cao nhìn xuống, khiến người ta có chút không thoải mái. Nhưng ai bảo anh ta có dáng dấp đẹp trai chứ, nên loại cao ngạo này tựa hồ có chút thuận mắt.
"Tôi không thích nói vòng vo nên sẽ đi thẳng vào vấn đề. Chuyện của bố tôi chắc hẳn cô cũng biết. Khi ông ấy đang làm việc ở Sơn Thành thì bị người của Ẩn Sát bắt đi. Lúc tìm được ông ấy thì đã bị luyện thành Huyết Quỷ." Anh ta nói.
Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta: "Thẩm tiên sinh sẽ không cho là tôi cùng với chuyện của bố anh có liên quan gì chứ?"
Bố anh ta thật ra là bị thành viên Ẩn Sát Trần Uyển Thanh giết chết, sau này tôi lại bị Trần Uyển Thanh lừa suýt chết trong không gian quỷ. Chỉ có điều, dường như Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X cho rằng chính Mã Trung Thế là người làm chuyện này.
"Vụ án của bố tôi đã được làm sáng tỏ. Kẻ sát nhân chính là Mã Trung Thế." Người thanh niên nói: "Ẩn Sát đã giết bố tôi và muốn dùng bố tôi - biến thành Huyết Quỷ để giết tôi, nhưng đáng tiếc hắn đã thất bại, nhưng cách đây vài ngày, bọn hắn lại ra tay với tôi."
Tôi nghe không hiểu: "Thẩm tiên sinh, tôi thông cảm cho hoàn cảnh của anh, nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?"
Người thanh niên nhìn tôi nói: "Tôi hy vọng có thể thuê cô làm vệ sĩ tạm thời cho tôi, thay tôi bắt được kẻ Ẩn Sát phái đến giết tôi."
Đầu tôi đầy hắc tuyến: "Thẩm tiên sinh, anh thật sự là coi trọng tôi rồi, tôi làm sao có năng lực đó?"
"Dịch Sâm đã giới thiệu cô cho tôi," anh ta nói: "cô có bản lĩnh này."
Lại là Dịch Sâm!
Tôi có chút tức giận nói: "sao anh ta không tự mình làm vệ sĩ cho Thẩm tiên sinh."
Người thanh niên nói: "Dịch Sâm và người của Tổ 9 đang đi Đông Hải để điều tra một vụ án lớn, không dứt ra được".
Đúng là giỏi đem cái nồi này úp lên đầu tôi mà!
Tôi đang định từ chối thì chợt nghe Chu Nguyên Hạo nói: "Nhận lời với anh ta đi."
Tôi có chút không nguyện ý, Chu Nguyên Hạo nói: "Ẩn Sát sẽ không bỏ qua cho em. Thay vì ngồi chờ bị giết thì tốt nhất là nên chủ động. Có tôi ở đây sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa còn có Kim Giáp tướng quân còn thiếu chút nữa là có thể thăng cấp rồi, chẳng lẽ em không nghĩ để nó hấp thu một ít quỷ vật cao cấp sao?"
Tôi không thể làm gì khác hơn là không tình nguyện nói: "Đã Thẩm tiên sinh đánh giá cao, tôi cũng không thể chối từ. Nhưng dù sao sức lực của tôi cũng có hạn, tôi không thể bảo đảm có thể giúp được hay không."
Người thanh niên lạnh như băng nói: "Tôi cũng nghĩ cô không được, nhưng tôi tin tưởng Dịch Sâm, anh ấy đã nói cô làm được thì cô nhất định làm được."
Cơ mặt tôi giật giật hai lần, sao những lời này nghe khó chịu thế?
"Tiền thuê là năm triệu, có vấn đề gì không?" Anh ta tiếp tục.
Tôi suýt sặc nước bọt, vừa mở miệng đã là năm triệu tệ, đúng là người giàu có.
"Được." Tôi nói: "Trả trước một nửa, nếu tôi cảm thấy mình đánh không lại sát thủ của Ẩn Sát, nửa đường rời khỏi thì tôi sẽ trả lại tiền cho anh."
Người thanh niên gật đầu với vệ sĩ bên cạnh, người vệ sĩ lấy ra một cái vali màu đen, khi mở ra, bên trong đựng đầy tiền.
"Đây là hai triệu rưỡi." Thanh niên trầm giọng nói: "Sau này cô sẽ là vệ sĩ của tôi, cô phải một tấc không rời với tôi cho đến khi bắt được tên sát thủ".
Vốn dĩ muốn hỏi lúc đi ngủ và đi vệ sinh thì phải làm sao đây, nhưng tôi nghĩ câu hỏi này quá thiếu chuyên nghiệp nên không lên tiếng nữa, cất cái vali đi.
Người thanh niên đứng lên nói: "Đi thôi."
"Đợi đã." Tôi nói, "Tôi cần chuẩn bị trước."
Anh ta ra ngoài đợi tôi, tôi thu dọn đồ đạc, đem theo vài tấm Phù Lục, bây giờ tôi có thể vẽ được một số lá bùa cao cấp hơn một chút, chẳng hạn như "Trấn Hung Thần Phạm Hộ Phù", loại phù này xem như là phù chú trung cấp, phàm là hung thần, nếu có tà khí xâm nhập vào nhà thì có thể dùng Phù Lục này để trấn áp.
Đương nhiên, cùng lắm chỉ có thể trấn áp Ác Quỷ, đối với Lệ Quỷ có tác dụng nhất định, lại không thể hoàn toàn trấn áp.
Tôi liên tiếp vẽ ra mấy tấm "Trấn Hung Thần Phạm Hộ Phù" khiến Chu Nguyên Hạo có chút bất ngờ: "Bùa này em học được bao lâu rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]