Edit: Frenalis
Dương Khải Lâm có chút xấu hổ: "Tư Đồ đội trưởng, thật ra chúng tôi chỉ là một đồn cảnh sát nhỏ. Ngoại trừ cảnh sát trưởng và tiểu Cao mất tích ra, cũng chỉ có 2 người chúng tôi"
Tư Đồ Lăng có chút không nói nên lời.
Tôi nói: "Tư Đồ đội trưởng, nếu không anh đợi ở cổng làng, tôi vào trước nhìn xem, nếu có chuyện gì tôi sẽ ra báo ngay cho anh, lúc đó anh có thể gọi tiếp viện. Nếu không có chuyện gì mà gọi tiếp viện thì không hay cho lắm"
Tư Đồ Lăng nói: "Vậy tôi sẽ vào với cô."
Tôi nhớ lại lời bà nội nói trong sách rằng cảnh sát có khí chính nghĩa trên người, nhất là những người như Tư Đồ Lăng, xuất thân từ quân đội, có sự nghiệp thịnh vượng, chính là thời điểm chính khí mạnh mẽ nhất, ma quỷ bình thường không dám tới gần, nhưng không bao gồm cương thi, huống chi là Phi Cương.
Thế nên tôi không từ chối mà còn cùng họ bàn bạc với nhau: tôi cùng Tư Đồ Lăng và Dương Khải Lâm vào xem, còn Phạm Thiến Thiến sẽ ở bên ngoài, nếu có chuyện gì thì sẽ gọi ngay tiếp viện đến giúp chúng tôi.
Ba người chúng tôi bước vào làng, điều lạ là ngay khi vào làng thì không thấy sương mù nữa. Sương mù bao phủ bên ngoài thôn, khi quay lại nhìn cổng làng, tôi chỉ thấy hình dáng mơ hồ. Ngôi làng rất yên tĩnh, sự im lặng chết chóc.
Dân số thôn Hồi Long, không kể những người đi làm bên ngoài, chỉ khoảng 200 dân làng, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-dia-nguc/3416171/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.