Thật tệ khi phải rời khỏi chăn ấm vào cái thời tiết se lạnh này; điều tuyệt vời nhất trong những ngày này có lẽ là 'làm tổ' trong chăn ấm, đồ ăn cạnh bên, wifi đầy đủ.. chắc không gì hoàn hảo hơn thế được. Nhưng giấc mộng ấy lại bị phá vỡ một cách chẳng thương tiếc, như đã dự tính hôm nay còn phải thức dậy sớm để ra sân bay.
Qua lớp kính mờ, màn sương mù vẫn đang giăng phủ khắp thành phố, chẳng biết rằng đây là sương hay là bụi nữa? Con người luôn tự nói bản thân những điều mình đang làm là thúc đẩy sự phát triển của nhân loại nhưng những gì họ đang làm là bào mòn dần môi trường sống của chính mình. Tôi cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, những gì có thể làm được đều đã làm; đôi lúc cảm thấy thật bất lực và chán ghét tột cùng cái thế giới này nhưng tôi hiểu rõ ở những góc trời mà người khác không thấy là những con người vẫn đang không ngừng cố gắng thay đổi thế giới này từng chút một.
Điều này như nhân viên không hài lòng với những quyết định của lãnh đạo vậy; người có năng lực họ sẽ đủ khả năng thay đổi những quyết định đó, nhưng những người không có năng lực thì sao? Bản thân chẳng thể thay đổi được gì lại mang trong tâm những suy nghĩ tiêu cực dành cho lãnh đạo.. Sau cùng cũng là đem về thiệt thòi cho bản thân..
Máy bay cất cánh rồi, nhìn mây trời ngoài kìa bao năm tháng vẫn như vậy tôi lại nhớ đến những ngày tháng thanh xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-di-tim-ngay-hom-qua/2625609/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.