Tôi vừa để vali hành lý xuống còn chưa kịp tháo áo khoát ra thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, từ phòng khách nhìn ra ở trước cổng là cậu nhóc Minh Đình gần bên. Cậu nhóc còn mặc bộ đồ thể thao đen sọc đỏ, phần tóc phía trước bếch dính lại vào trán nhìn cái điệu bộ này chắc chắn là mới vác xác từ sân bóng về.
Trông thấy tôi từ trong nhà đi ra thì cái đôi mắt to đen lánh mang vẻ tò mò kia chuyển thành mừng rỡ, cao giọng nói:
- Chị Hy Nguyệt về nhà à, em thấy đèn trong nhà sáng mà cô chú đi Hà Nội từ bữa nên mới gõ cửa thử. Ui, chị về kịp lúc huyện mình tổ chức giải đá bóng, chị nhớ đi cổ vũ nhé, có mặt chị bọn em được nở mày nở mặt rồi.
Nhìn cậu nhóc đã mười bảy tuổi đang hí ha hí hửng nói một tràng dài nhìn thế nào cũng có chút "ngu", tôi mỉm cười đáp lời:
- Được rồi, nhỏ giọng lại không ăn dép bây giờ, cũng tối rồi mau về tắm đi ông thần. Mai qua nhà đón chị đi cùng là được.
Lần này cậu nhóc đã ý thức được trời đã tối muộn, còn nói với cái giọng thiếu điều đem loa tới rao cho cả xóm nghe được là ăn chửi ngay nên nhỏ giọng lại:
- Chắc nhé, mai tầm trước 7 giờ em qua, chị đừng có mà "nướng" đến tầm trưa đấy.
Tôi giả bộ cầm chiếc dép ở dưới thềm lên thì cậu nhóc đã nhanh chân chạy biến đi rồi.
Tính ra thì chúng tôi sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-di-tim-ngay-hom-qua/2625607/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.