Cô là một thu ngân. Cô làm việc từ tám giờ sáng cho tới tám giờ tối từ thứ hai cho tới thứ sáu. Khi đang lau chùi quầy phục vụ thì vị khách đầu tiên vào quán. Cô nhìn vào người đàn ông bước vào trước. Anh ta trông trẻ hơn người còn lại. Anh ta dừng ở trước cửa, và quét mắt khắp căn phòng. Anh ta đứng ở đó, cao lớn, đẹp chói lóa cùng một cơ thể cân đối hoàn hảo. Cô gần như đóng băng. Não như ngừng hoạt động và cơ thể như chết lặng. Vẻ bề ngoài của anh ta làm cô hoảng loạn. Anh ta trông hơi quen quen.
Liệu có phải anh ta là ngôi sao điện ảnh, người mẫu hay một người nổi tiếng nào đó không? Trông vóc người thì có lẽ anh ta là vận động viên chăng? Đôi mắt của anh ta bị che lấp bởi cặp kính râm. Rất khó để biết được anh ta đang nhìn về phía nào. Nhưng cô khá chắc là anh ta không nhìn mình. Ở anh ta toát ra một sự tự tin không dấu giếm. Trông anh ta rất giàu có và quyền lực. Thực ra cô rất xinh đẹp, nhưng cô luôn tạo cho mình một lớp ngụy trang bên ngoài xấu xí, cặp mắt kính dày cộm cùng mái tóc bù xù. Cô muốn người ta yêu quý mình bằng nội tâm chứ không phải bằng ngoại hình. Anh là người ngoài đầu tiên biết được dáng vẻ thực sự của cô.