Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen lịch sự, bước xuống từ một chiếc xe thương vụ màu đen tấp trước cửa nghĩa trang. Trông dáng dấp anh ta đoán chừng là một người đàn ông trẻ tuổi, cao lớn, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo.
Người đó một tay xỏ túi quần, tay còn lại ôm một bó hoa lớn đi về phía nghĩa trang. Anh dừng chân trước một ngôi mộ đặt ở hàng thứ hai, cẩn thật đặt xuống bó hoa hồng màu trắng. Mỗi năm cứ vào ngày này, năm nào người đàn ông đó cũng đến, những cư dân sống gần nghĩa trang sớm đã quen mặt với anh ta.
Trên tấm bia đá lạnh lẽo là gương mặt của một cô gái thanh thuần xinh xắn, trên môi vẫn còn nở một nụ cười dịu dàng.
“Lăng Hỷ, tôi đã chuyển bức thư đó cho Kiều Vũ, nhưng hiện tại cô ấy vẫn chưa đọc được. Bảy năm rồi, chúng tôi đã hai mươi lăm, nhưng cậu vẫn mãi dừng chân ở độ tuổi mười tám.”
“Bác sĩ nói tình hình của Kiều Vũ rất ổn, chỉ là không biết nếu như muốn tỉnh lại thì cần bao lâu.”
“Nếu như cô ấy có đến tìm cậu, cậu nhất định phải đuổi cô ấy đi. Cậu phải nói với cô ấy: Lục Kiều Vũ cậu phải ở lại, Sở Phi Dương vẫn đang đợi cậu.”
…
Lãnh Tư Thuần kiểm tra lại thể trạng cho người con gái đang nằm trên giường bệnh, mọi chỉ số đều bình thường. Cô quay người nói với Sở Phi Dương đằng sau, “Mọi chuyện rất tốt.”
Phi Dương ngồi trên sô pha, ánh mắt lưu luyến đặt lên trên người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-thanh-xuan/1079241/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.