Kiều Vũ mất tích hai ngày, cũng là hai ngày mà Sở Phi Dương không hề chợp mắt. Cậu ngồi trên chiếc sô pha trong căn cứ bí mật của bọn họ, cẩn thận quan sát Lôi Diện. Mà Lôi Diện cũng đã hai ngày không chợp mắt, trụ được đến bây giờ cũng được coi là kì tích.
Đúng lúc này Châu Từ bên ngoài đi vào, theo sau anh còn có một cô gái, Tố Như. Tố Như chạy lại chỗ của Lôi Diện, nhìn bàn tay vì gõ phím mà đã nổi hết gân xanh của anh, trong lòng vô cùng đau xót. Cô tức giận nhanh chân đi đến kéo Lôi Diện đứng dậy, nhìn về phía Sở Phi Dương trách móc:” Sở Phi Dương, cậu không muốn làm người thì cũng đừng có kéo người khác chịu khổ theo mình.”
“Đi theo em.”
Tố Như kéo Lôi Diện như cái xác không hồn ra khỏi căn cứ, đẩy hắn vào trong xe. Cô đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, cũng là muốn hắn được ngủ một chút.
Tố Như vừa bóc đồ ăn vừa mắng:”Lần sau anh đừng có nghe lời Sở Phi Dương, người chứ đâu có phải siêu nhân.”
Lôi Diện xoa xoa đầu của Tố Như, dịu dàng nằm lên đầu gối của cô từ từ nhắm mắt.
“Mượn chân của em một chút.”
Tố Như kéo rèm cửa xe để ánh nắng không chiếu vào mặt của anh, mấy hôm nay bọn họ vì chuyện của Lục Kiều Vũ mà gần như kiệt sức, đến cả người ngoài cuộc như cô cũng bị kéo vào. Sở Phi Dương không ăn không uống, ngủ cũng không ngủ, cứ như vậy kéo theo cả Lôi Diện làm việc mệt mỏi theo mình.
Còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-thanh-xuan/1079238/chuong-107.html