Chương trước
Chương sau
“Em muốn nghỉ làm ở công ty đó, nhưng tiếc tiền chưa được lãnh nên ngày hôm sau vẫn đi làm. Anh sub rất ngạc nhiên khi thấy em, rồi anh ta hỏi thẳng là em muốn nhận tiền công hả. Em gật đầu, anh ta nói: “em cũng mặt dày lắm”. Em cứ kệ. Vài ngày sau anh ta cho em nhận hết tiền công, em không thèm cảm ơn, chỉ cầm tiền và đi.
Hơn một tháng sau đó, em xin được việc ở một công ty PG khác. Lúc này, em đã chuyển khỏi nhà cũ, thuê một căn phòng khác rẻ hơn, nhưng cũng ở một mình. Bà chủ nhà rất ngạc nhiên khi em là sinh viên mà thuê trọn một phòng. Rồi em nghe loáng thoáng mấy người gần đó nói về em, một là con nhà giàu ở tỉnh, hai là gái bao. Em cứ trơ ra, đằng nào thì chính em cũng nghĩ em là gái bao rồi. Anh biết không, nếu anh cứ nghĩ anh là ai đó, ngày này qua ngày khác sẽ có lúc anh thấy mình đúng là người đó. Em cứ tự cho mình là con điếm, rồi chính em quen với suy nghĩ đó.
Lần đó công ty em làm event ở tỉnh. Tối hôm đó, một chị hỏi em có muốn đi khách không. Em ngạc nhiên vì chưa bao giờ em nghĩ trong công ty có người làm gái. Chị đó giải thích “mình không phải là gái thường, mình là hạng VIP, thỉnh thoảng mới đi chứ không phải đi hoài, mấy ông khách đi xuống đây nhiều ông có nhu cầu lắm, đi thì được giá cao”. Chị hỏi em còn trinh không, nếu còn thì đừng đi, để dành cho người yêu hoặc bán, còn nếu không còn thì đi. Chị đó nói em trẻ đẹp nên có thể được 2 triệu một lần, còn nếu cả đêm thì 3 hoặc 4 triệu. Em nghĩ ngợi hoài rồi nhận lời. Chị đó nói em lấy một cái tên khác, từ đó em có thêm cái tên Nhi.
Ông khách của em đêm đó còn trẻ, rất lịch sự, âu yếm em như người yêu. Em thấy làm đĩ cũng đâu có gì ghê gớm, nên em làm tình với ổng rất tự nhiên. Ba bốn tháng rồi em chưa làm tình, nên hôm đó em hứng lắm, làm cho ổng thích mê. Ban đầu em chỉ nhận đi một lần, nhưng ổng nài nỉ em ở lại cả đêm. Em thấy cũng được, ổng cũng tử tế, với lại ổng ở trong resort đẹp lắm, chưa bao giờ em ở trong phòng khách sạn nào đẹp vậy. Em chịu. Sáng hôm sau, em thức dậy trong căn phòng sang trọng, mở cửa bước ra là bãi biển, cảm giác rất dễ chịu. Lần đầu em làm đĩ là như thế, 4 triệu đồng, cảm giác sung sướng. Ổng gọi taxi cho em, đưa cho tài xế 100 nghìn, dù khách sạn của bọn em chỉ cách đó một đoạn. Ngồi trên taxi, rồi khi xuống, tài xế hỏi còn dư tiền, em tỉnh rụi nói: “anh giữ đi”. Chỉ sau một đêm, em không còn biết tiếc mấy chục nghìn nữa.
Về Sài Gòn được chừng một tháng thì ông khách đó lại gọi. Em đi khách sạn với ổng. Sau đó ổng gọi nói em là một cô gái rất đặc biệt, ổng muốn giới thiệu em cho bạn ổng, ổng hứa bạn ổng cũng “đàng hoàng” như ổng. Em cũng chịu. Vậy là em có thêm hai người khách nữa, hai người này cũng trẻ, cũng lịch sự, làm tình với họ cũng thoải mái, tự nhiên. Ba người bọn họ em tiếp mỗi người hai hoặc ba lần, đều với mức giá 2 triệu đó. Rồi chị kia cũng có một lần nói em đi khách của chị ấy, em cũng tiếp ổng.
Ông khách thứ năm của em cũng do chị đó giới thiệu. Làm tình với ổng xong, ổng khen em đẹp, khen em chuyên nghiệp. Từ “chuyên nghiệp” của ổng làm em choáng váng. Em chạy vào nhà tắm, nhìn em trần truồng trong tấm gương, em tự hỏi em xuống Sài Gòn để làm gì, tự hỏi tại sao em lại trở thành một con đĩ chuyên nghiệp.
Vừa về đến nhà, em ngồi bệt xuống, dựa vào cửa mà khóc, khóc ướt hết cả áo. Em vào trong nhà tắm, chà rửa thật mạnh, rồi em tự nói: mày làm đĩ chuyên nghiệp, đã tiếp bao nhiêu thằng, làm sao mà hết nhơ nhớp được. Em cứ ngồi trong nhà tắm, đờ người ra. Đêm hôm đó em ốm vì bị nhiễm lạnh. Em ở một mình trong phòng, không bạn bè, không người thân. Em lại khóc một trận nữa, khóc cho đến khi kiệt sức thì ngủ.
Chiều hôm sau, ý chí của em trỗi dậy. Em tự lôi mình ra khỏi giường, tự đưa mình đến quán phở, tự ép em ăn, tự đi mua thuốc. Rồi em về nhà, ngồi suy nghĩ. Em phải đoạn tuyệt với cái nghề này, em phải sửa sai.
Em nghỉ mấy ngày rồi đi làm lại. Việc đầu tiên là em nói với chị đó là em không đi khách nữa. Chị đó cũng rất thông cảm với em. Rồi em đổi số điện thoại, sau đó cũng đổi qua một công ty PG khác. Mấy tháng đi khách, em kiếm được hơn 20 triệu, tiền em đi làm cũng được thêm một ít. Em đóng học phí học kỳ bốn, mua lại xe máy của một bạn PG khác để có xe đi lại, tiền còn dư vừa đủ cho học phí học kỳ năm, em đem gửi tiết kiệm kỳ hạn 6 tháng để em không đụng đến. Như vậy, em chỉ cần cố gắng đi làm đủ tiền nhà, tiền ăn uống, em sẽ lo được cho bản thân em ít nhất là hết năm thứ ba.
Em nghĩ là sẽ không ai nhớ đến con cave Nhi nữa, không ai đụng đến cái quá khứ đó. Một năm rưỡi đã qua, em chưa từng gặp lại ai trong những ông khách, cũng chưa từng bị ai nhắc đến chuyện cũ. Hôm ở Phan Rang, khi anh nói đến cái tên Nhi, em lạnh hết cả người. Em không thể nào tin là lại có ngày em bị đào bới cái quá khứ đó lên”.
- Có một người bạn của anh từng là khách của em. Anh đó nói em khác hẳn những cô gái khác làm nghề này, nên anh đó nhận ra. Khi còn làm nghề đó, em rất tự nhiên, và làm cho đàn ông thích, chứ mấy người khác thường làm một cách vô cảm, không làm cho khách thích.
- Hừ, người yêu đầu của em đã biến em từ gái quê thành một đứa khéo léo trên giường.
- Em có hận anh chàng đó không?
- Ban đầu là có, nhưng sau đó thì không còn. Em đổi số được mấy tháng, có lần đi làm ở hội chợ thì gặp lại một chị ở công ty PG đầu tiên. Chị đó xin số em, ngay tối hôm đó thì anh ấy gọi. Khi nghe máy, em tưởng anh ấy đòi tiền, lúc đó em vẫn chưa có tiền để trả. Anh ấy gọi để xin lỗi, anh ấy tìm em đã lâu mà không được. Anh ấy xin lỗi em, nói là ngay từ khi em mới vào làm, anh ấy đã muốn ngủ với em. Khi nói chuyện vu vơ, em nói em chưa từng yêu ai, anh ấy quyết tâm phá trinh em. Anh ấy đã quen với cả chục cô, nhưng chưa từng nếm mùi gái trinh. Việc em đến mượn tiền ảnh khiến ảnh nắm được thế chủ động. Anh ấy nói số tiền đó xem như người yêu giúp nhau, hoặc xem như sự bù đắp cho em. Đằng nào em cũng chưa có tiền trả, mà em không muốn đụng đến tiền để dành đóng học phí, nên em đồng ý. Hơn nữa, khi ở bên ảnh, em yêu ảnh thật lòng, em cho ảnh là vì em muốn.
Tôi mở cửa sổ, hút một điếu thuốc. Lần đầu tiên nghe cave kể chuyện, xem như cũng là trải nghiệm. Câu chuyện của Hằng nói chung là khá chặt chẽ và hợp lý, nhưng không có gì đặc biệt, cũng lại mô típ nhà nghèo, muốn thoát nghèo, vay mượn. Vậy mà tôi có cảm giác là Hằng nói thật. Cũng có thể do tôi thiếu kinh nghiệm, hoặc do tôi ỷ lại vào trực giác của mình, mà lúc này trực giác lại mách bảo tôi là có thể tin được cô gái này.
Hằng đợi tôi hút thuốc xong, đóng cửa sổ lại rồi cô hỏi:
- Anh đã biết chuyện, giờ anh muốn gì?
Tôi muốn gì ư? Tôi thật sự là không muốn gì. Ban đầu, tôi chỉ buột miệng nói ra cái tên Nhi. Sau đó, tôi chỉ muốn yên thân, thậm chí tôi còn sợ Hằng sẽ manh động để đe dọa tôi. Nếu như Hằng không quá lo lắng rồi tìm gặp tôi, có lẽ tôi cũng vờ như không biết gì hết, mặc kệ sếp và Hằng làm gì thì làm, miễn đừng làm gì tôi. Trừ phi sếp cưới Hằng. Mà sếp với Hằng là kiểu yêu nhau, hay là kiểu bao gái nhỉ? Tôi lại muốn biết thêm một câu chuyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.