Cả một tuần trời tôi rúc ở nhà, hết học thì xem phim chơi game, hơi nhàm chán nhưng tôi cũng chẳng muốn đi đâu cả. Tâm lí u ám khiến con người trở nên nặng nề hơn, bà má tôi ngày nào cũng nghía bộ mặt như đưa đám của tôi nghe chừng chán tợn. Sáng hôm đấy nhất quyết bả đẩy tôi ra khỏi cửa kêu đi cafe hay đi đá banh đá bóng gì đó cũng được chứ ở nhà hoài chắc khiển bả bệnh luôn theo mất.
Uể oải đi đến một cái cafe vỉa hè, tôi gọi một ly đen đá ít sữa, vừa nhâm nhi vừa ngắm dòng người qua lại buổi sáng sớm. Đang ngồi thừ mặt ra bên ly cà phê thì điện thoại tôi bỗng đổ chuông, số lạ nên tôi cũng chẳng muốn nghe, nhưng tắt đi xong lại gọi đến tiếp, tôi bực mình nhấc máy giọng hơi gắt.
- Alo ai thế.
- Em K bạn L nè anh.
- ờ ờ có việc gì thế em.
- Anh đang bận gì hả. em gọi mấy lần thấy máy bận.
Hơi khó chịu vì sự rề rà của con nhỏ này, tôi ậm ừ trong điện thoại thì chợt nó nói tiếp.
- Hôm nay L xin nghỉ học đó anh. Nghe bảo nó bệnh nằm ở nhà.
- Ừ thế hả em.
- Dạ. Mấy nay nó khóc nhiều và xanh lắm anh. Anh… rảnh thì đến thăm nó nghen.
Cúp điện thoại, tôi trầm ngâm nhấp một ngụm cà phê đắng chát, trong lòng hơi lo lắm. Đúng là dạo này em gầy đi thật, lần trước ôm em tôi thấy hình như vai em nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-nhung-nam-thang-ay/2359258/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.