Reng…Reng…Reng…
Giờ ra chơi đã đến, nó cùng Bảo vui vẻ xuống căn tin. Nó cứ lo mãi mê nói chuyện cùng Bảo, cùng ôn lại những kỷ niệm ngày xưa mà nó không để ý rằng đằng sau lưng mình có một ánh mắt sắc đá nhìn Bảo như muốn ăn tươi nuốt sống. Đột nhiên, nó quay lại nói với Uyên:
- Uyên, mày muốn ăn gì? Tao mua.
- Không muốn ăn gì cả. – Uyên nói với giọng đầy sức sát khí.
- Ơ, chuyện lạ. Nay Uyên nhà ta không muốn ăn.
- Không có tâm trạng để ăn.
- Hơ hơ, không ăn thì thôi. – Nó quay lại nhìn cái căn tin và lại quay lại nói:
- Đúng là không muốn ăn thiệt.
- Sao vậy? – Bảo ngơ ngác hỏi.
- Bảo nhìn xem, đông như vậy, chen vào mua được cũng chẳng còn có sức để mà ăn.
- À, ra là vậy. – Bảo nói. – Để cho mình.
- Bảo làm bằng cách nào?
- Bí mật, rồi Vũ sẽ thấy.
Nói rồi, Bảo tiến đến chỗ mọi người đang chen nhau hô to:
- Mấy bạn cho mình mua với.
Lập tức tất cả mọi người đều quay lại nhìn Bảo. Và cũng ngay lập tức tất cả mọi người đều chia thành hai hàng tạo thành một lối đi chính giữa để cho Bảo đi vào (thật ra là như thế này, tại mấy cô nàng thấy Bảo đẹp trai nên mới né ra còn về mấy chàng trai thì… bị mấy nàng kéo ra. Đơn giản thế thôi.). Bảo đi vào mua một đống thức ăn rồi quay ra nở một nụ cười với mọi người:
- Cảm ơn mọi người. – Bảo nói rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-gai-cua-nhung-con-mua/30034/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.